Điều quan trọng nhất là, anh ấy hình như... Hình như đang ôm cô, ôm chặt lấy cô. Còn cô thì có thể cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay anh.
Chuông di động của Bàng Lỗi vang lên, một tay anh cầm sợi dây, một tay lấy điện thoại, bắt máy.
Đầu kia lập tức truyền tới giọng nói hưng phấn nhưng vội vàng của Chu Tiểu Vạn: "Boss, chúng ta bắt được Tiêu Túc rồi, thằng đó quả nhiên đang ở gần ký túc xá của Phùng Tiếu Tiếu. Thằng nhãi này thế mà dám xuất hiện ở hiện trường phạm tội! Hắn đang cầm hành lý, có lẽ là chuẩn bị chạy trốn, nhưng em thật không biết cọng thần kinh nào bị hỏng mà lại quay về. Có lẽ hắn ta không ngờ cảnh sát nhanh chóng xử lý vụ án của Phùng Tiếu Tiếu như vậy. Chỉ là, Lý Nguyên Lãng chạy rồi, người của chúng ta tới xưởng sửa xe nhưng không tìm thấy hắn."
"Đem Tiêu Túc về lấy lời khai trước. Lý Nguyên Lãng chắc chắn trốn không thoát đâu." Bàng Lỗi cố ý nhấn mạnh câu cuối, căm tức nhìn cô gái đang ngồi bên dưới.
Nghe Chu Tiểu Vạn báo lại một vài tình hình của Tiêu Túc, anh dập máy, nhìn Tiêu Vũ San: "Tiêu Vũ San, cô thông minh như vậy, tiếp theo nên làm gì chắc không cần tôi dạy đâu nhỉ?"
Tiêu Vũ San liều mạng gật đầu, cả người bị cột như vậy, không chết cũng sẽ khó chịu tới chết.
Bàng Lỗi lấy ra một cái bật lửa, trực tiếp đốt một đoạn để cắt dây. Sợi dây vừa đứt, anh liền cúi đầu nhìn vết ngấn trên cổ cô ta, biểu cảm có chút thất vọng.
Tiêu Vũ San vội giải thích: "Cảnh sát, bạn gái anh ở đâu tôi thật sự không biết, cô ấy chắc chắn đã trốn đi rồi. Nhưng tôi có thể nói cho anh nghe Lý Nguyên Lãng trốn ở đâu. Tôi nói rồi, các anh không được bắt tôi. Đàm Tuyết Thiến thật sự không phải tôi giết."
Bạn gái?
Trong đầu Bàng Lỗi liền hiện lên hai từ xa lạ này, nhưng nghĩ kỹ lại cũng không quá kỳ quái. Lúc mới tới đây, giám đốc khách sạn cũng gọi cô như thế. Anh vội dừng suy nghĩ bậy bạ của mình lại: "Nói."
Tiêu Vũ San lập tức khai ra chỗ Lý Nguyên Lãng chờ cô và Tiêu Túc.
Sau vụ án của Phùng Tiếu Tiếu, người nhà lập tức báo án, bọn họ xác định lần này không thể bố trí giống cái chết của Đàm Tuyết Thiến nên chỉ đành bỏ trốn. Ba người bọn họ vốn hẹn gặp mặt trên tàu, ngồi thuyền cùng trốn tới Đông Nam Á.
Trước khi đi, bọn họ chia làm ba đường, cô tới khách sạn lấy tấm màn trong phòng 1004 về thiêu hủy, ngoài ra còn có một số vật khác. Tiêu Túc nói phải tới ký túc xá của Phùng Tiếu Tiếu, hắn ta cũng muốn tiêu hủy bằng chứng. Lý Nguyên Lãng thì có chuyện quan trọng hơn, điểm này, cô không nói rõ, nói đúng hơn là chính cô cũng không biết, cô chỉ nói Lý Nguyên Lãng sẽ đến bến tàu sắp xếp cho bọn họ.
Bàng Lỗi tuy biết cô ta đang che giấu nhiều mấu chốt quan trọng nhưng hiện tại không ép cô ta tiếp tục, người mang về cục cảnh sát sẽ từ từ thẩm vấn, hiện tại bắt người mới là quan trọng. Anh lập tức gọi điện cho Chu Tiểu Vạn, kêu cậu ấy dẫn người tới bên tàu bắt Lý Nguyên Lãng.
Cục cảnh sát rất nhanh đã phái một phân đội tới khách sạn, áp giải Tiêu Vũ San đi.
Bàng Lỗi ở lại, cùng nhân viên khách sạn bắt đầu tìm cô gái đang mất tích.
Kết quả, điều làm mọi người mở rộng tầm mắt chính là cô lại ngủ trong tủ quần áo của một phòng trong khách sạn.
Bàng Lỗi nhìn cô gái đang ngủ, hai tay ôm chặt cái túi màu đen, tóc dài xõa xuống che nửa khuôn mặt. Trái tim anh giống như bị thứ gì đó đâm vào, rất đau, nhưng nó lại không giống cảm giác đau đớn bình thường.
Anh đi tới, cúi người, nhẹ nhàng lấy cái túi trong tay cô ra, giao cho một cảnh sát khác. Anh trực tiếp ôm cô lên, lúc xoay người rời đi thì tầm mắt bị hấp dẫn ở chỗ làn váy bị rách ngay mắt cá chân.
Anh nhíu mày lại, cô gái này, rốt cuộc thích thú với việc xé váy bao nhiêu đây hả?
"Này này... Tại sao lại như vậy? Đây là khách sạn gì thế hả, còn chút riêng tư cho khách hàng không?" Trong phòng, một nam một nữ mặc áo ngủ đi ra, thấy có người đang nằm trong tủ quần áo của bọn họ thì lập tức phát điên, bắt đầu lớn tiếng gào thét."
"Lỗ tai cô ấy bị bịt kín, hơn nữa cũng đã ngủ rồi, mấy người làm gì cô ấy không biết đâu." Nói xong, cũng không quay đầu, Bàng Lỗi nhanh chóng rời đi.
Khóe miệng anh khẽ cong lên, anh thật muốn hỏi cô, vì sao lại trốn trong tủ quần áo của người khác, liệu lần sau còn xé váy nữa không?
Ở phía sau, giám đốc khách sạn vội vàng giải thích, ông nói rằng cảnh sát đang truy bắt hung thủ nên vô tình làm bọn họ không được thoải mái, hy vọng bọn họ có thể thông cảm, vân vân.
Bàng Lỗi không thèm để ý, hai tay chỉ ôm cô gái đang ngủ đi vào trong xe. Anh đặt cô ngồi bên ghế phụ, còn anh trở về ghế điều khiển, sau đó nghiêng người thắt dây an toàn cho cô. Động tác vừa được một nửa, cô liền tỉnh lại.
Tang Cẩn nhận ra mọi thứ xung quanh đều thay đổi, trước mặt đã không còn là tủ quần áo, không gian cũng không còn chật hẹp.
Sau khi rời khỏi nhà kho, Tiêu Vũ San vẫn luôn đuổi theo cô, từ tầng hầm lên trên, Tiêu Vũ San đều theo sát không hề từ bỏ. Không ngừng chạy khiến cô vô cùng mệt mỏi, trùng hợp thấy cửa phòng không khóa, bên trong lại không có người, cô liền chui vào, trốn trong tủ quần áo.
Kết quả, không bao lâu, chủ phòng trở lại. Cô nhanh chóng nhận ra bọn họ là một nam một nữ, vừa vào cửa, cả căn phòng liền bắt đầu có tiếng động lạ, không biết là làm cái gì. Qua một hồi, cô rốt cuộc cũng hiểu hiện tại đang xảy ra chuyện gì nhưng cô lại ra không được, kêu cũng không xong, thiếu chút nữa là tức tới nghẹn chết.
Không còn cách nào khác, cô chỉ đành xé váy nhét vào lỗ tai, dùng sức che lại. Cũng may khi đó cô cũng mệt, không qua bao lâu thì ngủ.
Nhưng hiện tại cô đang ở đâu? Vì sao lại có cảm giác có người đang dựa vào mình như vậy?
Rất nhanh, Tang Cẩn liền thấy rõ người đàn ông gần cô là ai, rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Có lẽ anh đã tìm thấy cô, nhưng làm cách nào cô lên xe được vậy?
Là anh ôm cô về sao? Trái tim cô đột nhiên đập nhanh hơn, hô hấp cũng đột nhiên khó khăn.
Bàng Lỗi nghiêng người kéo dây an toàn bên phải cho cô. Ánh mắt đột nhiên đưa qua, đối diện với đôi mắt đen nhánh đang nhìn chằm chằm mình, hai tay anh bất chợt nắm lấy hai sườn ghế dựa.
Anh cũng không biết bản thân bị cái gì mê hoặc, bàn tay đang cầm dây an toàn đột nhiên đặt lên sống lưng cô, ánh mắt bắt cô phải nhìn theo anh.
"Tôi không phải đã nói cô ở lại khách sạn, không được đi đâu rồi sao? Vì sao lại không nghe lời? Tiêu Vũ San là loại người gì chẳng lẽ cô không biết sao? Cô ta cho dù không giết người nhưng cũng cùng một bọn với đám Lý Nguyên Lãng và Tiêu Túc đó."
Tang Cẩn nghe giọng nói trầm trầm bên tai, giống như trách cứ, nhưng cũng giống như lo lắng. Mà điểm quan trọng nhất là, anh hình như... Hình như đang ôm cô, ôm chặt lấy cô. Cô có thể cảm nhận được độ ấm từ thân thể anh, sống lưng nơi được tay anh bao trùm cũng nhanh chóng nóng lên.
Suy nghĩ của cô bỗng dưng bị đứt đoạn, những chuyện lúc trước cô không thể nối lại liền mạch. Cô chỉ nhớ rằng sau khi nhận cú điện thoại của Trần Ngâm Khiết thì liền chạy tới đảo Thanh An, trước cửa khách sạn vô tình gặp Tiêu Vũ San, sau đó bắt đầu trò chơi mèo bắt chuột vô cùng nguy hiểm.
"A! Cô Phó, chết rồi, cô ấy không xảy ra chuyện gì chứ?" Nghĩ tới Trần Ngâm Khiết, Tang Cẩn mới hoàn hồn, cô nhớ ban đầu bản thân tới đảo Thanh An là để cứu người, nhưng sau đó Phó San Nhạc nói để ông ấy đi, cô lại thấy Tiêu Vũ San nên mới không qua.
Cô bỗng nhiên đẩy anh: "Chúng ta mau tới bờ sông, cạnh cầu Thanh An cũ. Cô Phó chắc còn đang ở bên đó.."
Bàng Lỗi bị hành động của cô dọa sợ, không khỏi nhíu mày: "Cô có thể tự nghĩ cho chính mình trước được không? Bản lĩnh thì không có mà suốt ngày muốn làm anh hùng. Cô đang muốn thể hiện gì hả?"
"..." Tang Cẩn bị anh làm cho nghẹn nói không ra lời.
Bàng Lỗi ngồi thẳng dậy, hai tay đặt trên tay lái, gương mặt tuy vẫn tĩnh lặng như nước nhưng nội tâm đã cuồn cuộn như sóng rền.
Vừa rồi vì sao anh lại ôm cô? Việc này hình như không hợp với lẽ thường. Hô hấp hiện tại của anh có chút không thuận, giống như con sông bị cái gì đó làm cho tắc nghẽn. Cảm giác như vậy, hình như anh chưa từng trải qua. Không được, anh phải nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Có phải giáo sư đã đi cứu cô Phó rồi không?" Tang Cẩn cẩn thận hỏi, cắt ngang suy nghĩ của anh.
Bàng Lỗi cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, anh quay đầu nhìn cô: "Bọn họ đã tới cục cảnh sát." Nói xong, anh lập tức khởi động xe.
Tang Cẩn nghe anh nói vậy, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng buông thả xuống, trên mặt hiện lên ý cười. Nói như thế, chuyện của Đàm Tuyết Thiến cuối cùng đã có thể đưa ra ánh sáng, cô cũng không phải uổng phí tính mạng của mình.
Bàng Lỗi lái xe về thành phố, đưa cô đi ăn chút gì đó rồi mới đưa cô trở về khách sạn. Có lẽ biết ép buộc không được, anh bắt đầu dụ dỗ cô, nếu cô không chịu ngoan ngoãn ở lại, sau này cô vĩnh viễn đừng hòng nghĩ tới chuyện xem hồ sơ vụ án của cả nhà họ Đinh.
Mồi câu này đương nhiên có sức hấp dẫn với cô.
Tang Cẩn hứa với anh, cô sẽ không đi đâu cả, chỉ ở lại khách sạn nằm ngủ. Lúc này, anh mới an tâm rời đi.
Trên thực tế, cả người cô vô cùng mệt mỏi, ngoại trừ ngủ, ngay cả đầu ngón chân cũng không muốn cử động.
Tắm rửa xong, cô liền bò lên giường, lập tức chìm vào giấc.
......................
Trên đường Bàng Lỗi về cục cảnh sát, Chu Tiểu Vạn có gọi cho anh.
Bọn họ đã chặn được tàu của Lý Nguyên Lãng, áp giải anh ta về cục cảnh sát. Điều khiến bọn họ không ngờ chính là, ở đó không chỉ có một mình Lý Nguyên Lãng mà còn vài cô gái trẻ tuổi khác. Chỉ đáng tiếc, đó không phải những nữ sinh mất tích kia.
Về tới cục, Khương Duy Dân lập tức gọi Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt thẩm vấn suốt đêm ba người Tiêu Túc, Lý Nguyên Lãng và Tiêu Vũ San.
Biểu hiện của ba người hoàn toàn không hề đồng nhất. Tiêu Túc chưa từng mở miệng nói một câu, Lý Nguyên Lãng thì giả ngốc, tỏ vẻ cái chết của Đàm Tuyết Thiến không liên quan tới anh ta. Anh ta nói một người phụ nữ là bạn gái anh ta, chính anh ta còn không đủ sức, sao còn tinh lực đi tìm người phụ nữ khác? Tiêu Vũ San cũng chối bỏ mọi vấn đề, cô ta một mực khẳng định cả tối thứ tư, một mình một mình ở trong phòng khách sạn, không hề bước ra khỏi cửa.
Việc thẩm vấn lại rơi vào bế tắc.
Vốn dĩ ba người được tách trong ba phòng khác nhau. Thích Nguyệt thẩm vấn Tiêu Vũ San, Chu Tiểu Vạn thẩm vấn Lý Nguyên Lãng, Khương Duy Dân tự mình nói chuyện với Tiêu Túc. Bàng Lỗi chỉ ở bên ngoài quan sát, ngồi yên không hề cử động.
Cuối cùng, anh tập trung mọi người vào một phòng.
Dưới bóng đèn sợi đốt, hai bên đều là bàn hình chữ nhật, một bên là ba nghi phạm, hai nam một nữ, bên còn lại là hai nam một nữ cảnh sát. Bàng Lỗi đứng ở giữa, một tay chống cằm, một tay ôm ngực, ánh mắt dừng trên tập hồ sơ trên bàn, trước sau không hề nói chuyện.
Không khí trong phòng đình trệ một khoảng thời gian. Trước khi cảnh sát lên tiếng, Tiêu Vũ San đã mở miệng: "Ai là cục trưởng của mấy người hả? Tôi muốn báo án, vị cảnh sát soái ca này nghiêm hình bức cung tôi..."
"Bức cung cái đầu của cô! Boss của chúng tôi vừa vào, cô không có mắt sao?" Thích Nguyệt tức giận đập bàn, cắt ngang Tiêu Vũ San.
Khương Duy Dân dựa ra sau, quay đầu nhìn Thích Nguyệt: "Có thể đừng ngắt lời người khác không? Sống từng tuổi này, một chút lễ phép cũng không có sao?" Nói xong, ông lại quay đầu nhìn Tiêu Vũ San, "Cô tiếp tục đi."
Tiêu Vũ San đem chuyện Bàng Lỗi trói cô trong khách sạn, toàn bộ quá trình không ngừng thêm mắm thêm muối. Cuối cùng, cô còn khóc lóc kể lể: "Quả thật tôi không nên đuổi theo bạn gái anh ta, nhưng anh ta cũng không được lấy việc công trả thù chuyện tư, dùng thân phận cảnh sát ép bức tôi đúng không? Mấy người nhất định phải bồi thường cho tôi mới được. Thả tôi đi, việc này tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra."
Tiêu Vũ San đắc ý nhìn người đối diện, cô thật muốn xem bọn họ sẽ giải quyết vấn đề này thế nào.