Phiến Đá Nở Ra Hoa Phù Tang

Chương 2: Người phụ nữ bí ẩn

Không khí trong cabin căng thẳng tới cực điểm, chỉ cần chạm nhẹ một cái, toàn bộ sẽ vỡ vụn ra.

Tang Cẩn im lặng một hồi mới xoay người, nói nhỏ mấy câu bên tai Bàng Miểu.

Bàng Miểu gật đầu không ngừng, chờ cô nói xong liền nhanh chóng rời khỏi khoang thương gia.

Cô gái mặc áo đen muốn ngăn Bàng Miểu lại, bắt đầu chửi bậy. Cô ta mắng Bàng Miểu cấu kết với hành khách lấy cắp nhẫn kim cương, cuối cùng còn uy hiếp, nếu thật sự không kiểm tra khoang phổ thông, cô ta sẽ kêu hãng hàng không cho cuốn gói tất cả.

Những người khác không biết hai người vừa thương lượng cái gì, tiếp theo định làm ra sao, ai nấy chỉ đành ở yên tại chỗ nhìn cô gái kia chửi bậy.

Tang Cẩn định trở về vị trí của mình nhưng cũng bị cô ta ngăn lại. Bất đắc dĩ, cô dứt khoát ngồi lại vị trí vừa rồi.

Máy bay đã bắt đầu hạ cánh, tiếp viên chỉ đành rời đi giúp đỡ những hành khách còn lại.

Cô gái mặc váy đen kia đột nhiên bị bỏ lơ thì tức giận tới phát điên. Cô ta tuyên bố muốn tới khoang điều khiển tìm cơ trưởng phân xử, còn định báo cáo toàn bộ tiếp viên chậm trễ hành khách. Cô ta chạy tới cửa khoang phổ thông, trong đầu đột nhiên nhớ tới gì đó, chạy về, chỉ tay vào Tang Cẩn mắng cô không biết xấu hổ, lấy trộm nhẫn kim cương còn muốn chống chế.

Máy bay cuối cùng cũng đáp xuống mặt đất.

Tiếp viên hàng không bắt đầu mỉm cười vui vẻ đưa tiễn hành khách, tất cả mọi thứ đều diễn ra đúng quy trình, không hề vì việc cô gái mặc váy đen mất nhẫn kim cương quấy nhiễu.

Việc làm mọi người cảm thấy bất ngờ chính là cô gái kia đột nhiên bình tĩnh lại, quay về vị trí của mình nhìn từng hành khách rời đi, lâu lâu nhìn qua Tang Cẩn, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.

Cuối cùng, tất cả hành khách đều đã xuống máy bay, trên khoang thương gia chỉ còn hai cô gái và nhân viên làm việc trên máy bay.

Cơ trưởng và hai tiếp viên hàng không khác bước vào nhắc nhở bọn họ máy bay đã tiếp đất an toàn, bọn họ có thể xuống máy bay.

"Mấy người tưởng có thể qua loa xử lý vậy sao? Đừng mơ! Nhẫn kim cương của tôi bị mất trên máy bay của mấy người, chắc chắn là ai đó không biết xấu hổ đã trộm đi. Vừa rồi máy bay chưa hạ cánh, mọi người đều ở đây, tôi kêu mấy người kiểm tra, mấy người lại không chịu. Bây giờ, mấy người tự nghĩ cách đi, hoặc là tìm nhẫn kim cương về cho tôi, hoặc là tự mấy người bồi thường."

Cô gái mặc váy đen bắt chéo hai chân, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Trong lòng Tang Cẩn thở dài một tiếng, cô chắc chắn cô gái kia không hề có ý tốt, bây giờ chỉ có thể chờ Bàng Miểu xác nhận một việc.

"Cô Trương, lúc cô mua vé máy bay, nếu cô cũng ký bảo hiểm tài sản thì công ty sẽ bồi thường cho cô..."

Cơ trưởng còn chưa nói xong thì đã bị một người cắt ngang: "Không cần, có gì thì kêu cô ta tới cục cảnh sát nói chuyện đi." Ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng của Bàng Miểu.

Lời vừa dứt, phía cửa đột nhiên xuất hiện ba người. Bàng Miểu dẫn hai cảnh sát tới, đưa tay chỉ vào cô gái mặc váy đen: "Chính là cô gái này."

Hai cảnh sát phía sau cô lập tức đi tới trước mặt cô ta, đưa ra chứng cứ: "Chào cô, chúng tôi đã có chứng cứ nghi ngờ cô có liên quan tới việc lừa đảo nữ trang, mời cô theo chúng tôi tới cục cảnh sát phối hợp điều tra."

Cảnh sát nói xong, áp giải cô gái mặc váy đen kia rời đi.

"Nghi ngờ? Các anh dựa vào cái gì mà nghi ngờ tôi? Chứng cứ đâu? Người các anh nên bắt phải là kẻ trộm cắp chứ? Buông tôi ra!"

"Nhân chứng vật chứng đều đã có đủ, cô tới cục cảnh sát chờ đi." Bàng Miểu bạo gan nói chuyện, cô nhịn lâu lắm rồi, lúc này, cô cảm thấy thật sự thống khoái.

Tang Cẩn cười nhìn cô ta: "Tiểu thư, xin hỏi cô họ gì? Cô chắc chắn mình họ Trương sao? Còn nữa, cô dùng ngón tay nào đeo nhẫn vậy? Người đeo nhẫn ba năm chắc chắn sẽ để lại dấu vết đeo nhẫn, vì sao các ngón tay của cô đều bình thường như vậy?"

Cô gái kia vốn dĩ còn rất kích động nhưng nghe cô hỏi mấy câu, trong nháy mắt nhìn trái cà tím héo xuống.

"Còn nữa, lọ sứ trắng này của tôi không thể tùy ý mở ra, nguyên nhân thì chắc cô cũng rõ. Tôi nói rồi, khả năng quan sát của cô rất tốt, bản lĩnh học đi đôi với hành lại vô cùng lời hại. Cô cũng là người thông minh, tôi tin nếu cô đem ưu điểm của mình đặt vào chuyện khác, cô nhất định sẽ trở thành một nghệ nhân vô cùng xuất sắc."

Cô gái mặc váy đen căng lớn đôi mắt, tựa hồ không tin những chuyện đang diễn ra. Thời gian hai người nói chuyện chưa đến một giờ, vì sao cô ta lại biết nhiều việc của mình như vậy?

Đây cũng là nghi vấn trong lòng Bàng Miểu.

Cảnh sát lập tức giải người mang đi.

Tang Cẩn quay trở về chỗ ngồi của mình, thu dọn hành lý, chuẩn bị rời đi.

Bàng Miểu đưa cô ra ngoài, nhịn không được mà hỏi: "Cô Tang, cô có thể nói cho tôi biết, cô làm thế nào biết cô ta không làm mất nhẫn kim cương, tất cả đều do cô tạo tự biên tự diễn được không? Cô thậm chí còn biết cô ta có đồng lõa ở sân bay Hamburg nữa. Chuyện này thật ngoài sức tưởng tượng, công ty chúng tôi có vấn đề, vậy mà chính chúng tôi cũng không nhận ra."

"Kỹ xảo lừa đảo kiểu này tính ra cũng không xem là cao minh gì, đặc biệt là cô gái tự cho mình là đúng kia. Cô ta không biết toàn bộ quá trình của mình có quá nhiều chỗ hở. Nếu đúng như cô ta nói, mất nhẫn kim cương, nữ trang quý giá như vậy, cô ta hẳn sớm đã phát hiện, vì sao phải tới tới thời điểm máy bay hạ cánh mới nói chứ? Cho dù cô ta nhất thời sơ sẩy, phát hiện muộn, nhưng nếu thật sự mất nhẫn kim cương, cô ta chắc chắn sẽ đau lòng, nôn nóng, thậm chí là hoảng loạn, đây mới là phản ứng của một người bình thường mất đồ quý giá, nhưng cô ta hoàn toàn không có. Cô ta thì ngược lại, vô cùng bình tĩnh, ngay cả phẫn nộ cũng thể hiện ra ngoài."

Ý nghĩa của loại biểu tình này, đối với người như Tang Cẩn từng học chương trình tâm lý học tội phạm, thực sự là quá dễ để suy đoán.

"Cô ta làm mất nhẫn lại không kêu chúng ta đi tìm lại trực tiếp kêu lục soát khoang phổ thông, mục đích rõ ràng như vậy giống như cô ta đã biết nơi giấu ở đâu rồi vậy."

"Cô ta đương nhiên biết nhẫn cất giấu ở đâu. Mục đích thật sự của nàng ta không phải điều tra khoang phổ thông. Nàng ta rõ ràng biết điều tra như vậy không hợp pháp, huống hồ khoang phổ thông có nhiều hành khách như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, các tiếp viên hàng không không có khả năng xoay sở. Cô ta dùng khả năng của mình quan sát mọi người, bắt lấy nhược điểm. Cô ta biết lọ sứ này của tôi không thể mở ra, lại nhất quyết yêu cầu tôi làm vậy. Không mở, vậy tội danh sẽ đặt lên đầu của tôi."

Tang Cẩn không thể không thừa nhận, cô không thể che giấu mà bộc lộ tình cảm này, đây cũng chính là lý do để cô gái mặc váy đen kia nắm lấy nhược điểm.

"Nói như vậy, ngay từ đầu, mục đích thật sự của cô ta kỳ thật là mượn chuyện lấy cớ điều tra, kéo dài thời gian sao? Cho dù chúng ta có thể lục soát được hay không cũng không phải vấn đề. Chờ máy bay hạ cánh, hành khách đều rời đi hết, cô ta có thể lấy cớ không tìm được nhẫn kim cương là vì chúng ta không chịu điều tra. Hành khách đã xuống máy bay, chúng ta nếu muốn đuổi theo đương nhiên là không thể. Trong thời gian ngắn như vậy, tiếp viên hàng không càng khó tìm được thứ mà cô ta gọi là nhẫn kim cương. Cuối cùng, chúng ta chỉ có thể bồi thường cho cô ta. Chuyện như vậy công ty hàng không quả thật đã gặp nhiều lần, nhưng lần nào cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt."

Bàng Miểu nhớ tới thì liền tức giận bất bình, cô nhìn Tang Cẩn, ánh mắt tràn ngập cảm kích: "Cô ta chắc chắn không nghĩ tới, kỹ xảo như vậy sẽ bị cô nhìn thấu. Cho nên cô ta thẹn quá hóa giận, đem mục tiêu dời tới cô, hại cô bị cô ta đẩy ngã, thiếu chút nữa còn bị bị oan."

Tầm mắt hai người đều dừng trên lọ sứ trong tay Tang Cẩn.

Tang Cẩn hoảng hốt một hồi liền an ủi Bàng Miểu không cần để ý, cô chắc chắn sẽ không để cô gái kia thực hiện.

Bàng Miểu vẫn còn chút nghi ngờ: "Cô Tang, tôi đã hỏi qua đồng nghiệp, bọn họ nói lúc cô gái kia lên máy bay quả thật có mang nhẫn, hơn nữa, nhân viên an ninh cũng có thể chứng minh. Vì sao nhẫn kim cương lại không thấy đâu? Cô không có chứng cứ, cũng không tiếp xúc với cô ta nhưng chúng tôi, sao có thể chắc chắn cô ta đang nói dối chứ?"

Tang Cẩn mỉm cười: "Tìm chứng cứ là công việc của cảnh sát, tôi không có năng lực lớn như vậy. Chẳng qua, vấn đề mấu chốt chính là điểm cô vừa nói, nhẫn lên máy bay lại không cánh mà bay sao? Thời điểm tôi nghe cô ta mạnh mẽ yêu cầu điều tra khoang phổ thông, trực giác đã mách bảo, cô ta nhất định đã giấu nhẫn đi, nhưng chiếc nhẫn đó là gì. Mấy cô có thể tìm trên máy bay, hẳn sẽ tìm được. Cho dù nhẫn kim cương thật đã qua cổng an ninh, nhưng trước khi lên máy bay có thể bị đánh tráo, như vậy chứng tỏ có người hợp mưu với cô ta. Có thể để cô ta mang nhẫn giả lên máy bay, lại không bị ai phát hiện thì chỉ có thể là nhân viên ở đây. Cho nên, tôi mới kêu cô đi chứng thực."

Tang Cẩn lúc đầu chỉ đặt ra giả thiết như vậy, nhưng dần dần cô càng tin đây là sự thật.

"Bởi vì nghi ngờ nên tôi mới cố ý lấy thân phận đại diện khoang phổ thông tới can thiệp với cô ta, hi vọng tìm ra một chút manh mối chứng minh suy đoán của mình. Thời điểm tôi với cô ta bắt tay, tôi để ý tay cô ta vô cùng thô ráp, thậm chí có vết chai rất dày, đây tuyệt đối không phải bàn tay của người làm công ty ăn lương bình thường. Tôi hỏi cô ta làm nghề gì, cô ta lại nói làm cho công ty bình thường, một mặt cố giấu tay mình đi. Tôi yêu cầu cô ta miêu tả nhẫn kim cương, một chữ cô ta cũng không nói được. Tôi đoán cô ta không phải không biết, mà là cố ý không nói, bởi vì cô ta sợ mình vừa nói ra sẽ để lộ cô ta thực chất rất am hiểu về nữ trang."

"Nói gì vậy, cô ta thật sự là nghệ nhân làm nữ trang sao?"

"Tám chín phần là vậy, tôi đã từng thấy bàn tay của thợ làm nữ trang, quan cảm với tay cô ta có mấy phần tương đồng." Tang Cẩn nhớ lại tình hình lúc đó, nhịn không được bật cười, "Kẻ nói dối lúc nào cũng sẽ chột dạ. Lúc đó trong lòng cô ta nhất định rất khẩn trương nên không hề phát hiện, tôi hết lần này đến lần khác gọi cô ta là cô Trương, cô ta vẫn cam chịu. Trên thực tế, có quỷ mới biết cô ta họ Trương hay Lý, chính cô ta phản ứng như vậy đã để lộ lỗ hổng quá lớn."

Bàng Miểu trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng nhịn không được mà cười thành tiếng, cười xong lại bắt đầu cảm ơn: "Cô Tang, thật sự rất cảm ơn cô, may mà lần này không cô, nếu không chắc tôi chết rồi. Cô có thể để lại cách liên lạc không? Có một người nhất định rất muốn gặp cô."

Tang Cẩn vừa định đồng ý, nhưng lời vừa tới miệng lại phải nuốt về. Bà ngoại từng dặn dò, không được để bất kỳ ai biết cô đã trở về, xong việc phải lập tức trở về Hamburg.

Cuối cùng, Tang Cẩn chỉ đành khéo léo từ chối.

Bàng Miểu cảm nhận được cô đang cảnh giác với mình, dù sao bọn họ cũng chỉ mới gặp mặt lần đầu. Nghĩ như vậy, cô không khỏi muốn nhìn kỹ cô ấy thêm vào lần.

Tang Cẩn mặc áo sơ mi đỏ và váy dài, cả người toát ra sự thanh lịch và bí ẩn. Tóc cô dài tới eo, dường như màu đen đó khiến người ta vừa thấy đã muốn duỗi tay chạm vào. Làn da của cô trơn bóng như ngọc, trắng nõn như tuyết.

Vẻ đẹp của cô không chỉ đơn giản dừng ở ngũ quan tinh xảo, mà trên đó toát ra vẻ đẹp độc nhất vô nhị. Cô rất bình thường, thậm chí có chút khiêm tốn, vô cùng an tĩnh, nhưng chỉ cần mỉm cười, loại cảm giác mà cô mang lại khiến người ta bất giác nhìn cô, thậm chí là muốn tới gần.

Bàng Miểu không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả vẻ đẹp của cô, nhưng ấn tượng sâu nhất hẳn là đôi mắt đó.

Đôi mắt đó trong suốt, vừa nhìn một lần sẽ khiến người ta liên tưởng tới đêm hè đầy sao, sâu thẳm, nhàn nhã mà tươi sáng, lộ ra sự cơ trí và thông minh. Nhưng nhìn kỹ, đáy mắt hình như đang ẩn chứa một tia ưu thương.

Bàng Miểu chỉ có thể kết luận, cô là người có câu chuyện xưa.

Bàng Miểu tuy cảm thấy rất tiếc nhưng cũng không ép buộc cô, hai người cứ như vậy chia tay ở cổng.