Phía Đông Mặt Trời

Chương 35

Giọng Tor thì thào trên điện thoại mắc trước ngôi nhà, Viva ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt hớn hở rạng rỡ của cô xuất hiện trên ngưỡng cửa.

"Xin lỗi vì căn phòng của chị hơi sơ sài", Viva nói khi dẫn Tor lên cầu thang hướng đến căn phòng của cô. "Bỏ qua đi". Tor trả lời, "em rất nóng lòng được đến đây. Ôi không, Viva, một căn phòng tuyệt vời đấy chứ". Tor thốt lên khi cửa phòng được mở ra. "Thật tự do. Em thích nơi này!". Cô nhìn lên trần nhà lúc này đã được Viva trang trí bằng những cánh diều đủ màu sắc sặc sỡ do bọn trẻ ở trung tâm nuôi dạy trẻ tình thương tặng, thích thú luồn tay xuống dưới tấm khăn trải giường bằng lụa mát rượi, nhảy phắt lên giường lăn qua lăn lại hệt như một đứa trẻ.

Viva pha hai ly nước chanh, cả hai bước ra ngoài hành lang, Tor khiến Viva cười sặc sụa bởi câu chuyện cô kể về trận đấu khẩu với Ci Ci.

Viva không muốn làm hỏng tâm trạng vui vẻ của Tor bằng cách kể cho cô bé nghe về nỗi cô đơn và niềm tuyệt vọng luôn thường trực trong cô khi sống trong căn phòng ngột ngạt này, cả nỗi sợ hãi ám ảnh sau lần xuất hiện đầy bất ngờ và kinh hoàng của Guy. Thay vào đấy, cô chỉ im lặng, nhấp một ngụm nước chanh.

Frank cũng có mặt tại bữa tiệc.

Daisy đã tình cờ kể lại với Viva vài ngày trước.

"Chị đã mời cả anh bạn bác sĩ dễ thương của bọn em đến nữa", Daisy nói. "Anh ta trả lời sẽ tham gia nếu còn ở trong thành phố và không bận việc vào tối hôm ấy".


Sao chút thông tin mơ hồ ấy lại khiến cô bứt rứt chó chịu trong người, Viva không thể hiểu được. Cô đã dự định sẽ bắt tay vào viết chừng một tiếng đồng hồ hoặc hơn trước khi Tor đến, nhưng rồi cô không thể nào tập trung nổi, hết đứng lên ngồi xuống trên chiếc ghế tựa cũ kỹ, lại xoay sở từ trái sang phải nhìn ngắm bóng mình phản chiếu trong tấm gương duy nhất treo đối diện với ngăn kéo trên cùng của chiếc giường. 

Loạng choạng đứng trên ghế, cô thử chiếc váy tốt nhất của mình - chiếc váy lụa ánh hồng rực rỡ, vạt váy dài bó sát tôn lên vòng eo nhỏ nhắn của cô, chiếc nơ hình con bướm thắt điệu đà sau lưng luôn khiến Viva mê mẩn mỗi khi ngắm nó. Mặc thêm chiếc áo khoác được thêu tay đặc biệt yêu thích bên ngoài. Sau một hồi nhìn ngắm, cô lại cởi áo khoác, chọn một cái khác nom chỉnh tề hơn, một chiếc áo bằng vải bông, mỏng và mềm như sa tanh. Trông khá xinh xắn, Viva nhủ thầm, nhưng màu sắc hơi chọi với đôi hoa tai bằng bạc màu san hô của cô.

Chưa kịp hài lòng với diện mạo mới, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc hiện lên trong tấm gương khiến Viva giật mình, một chút hoảng sợ. Anh ấy sẽ không đến, cô nhủ thầm. Ngay cả nếu anh ấy có đến, thì mình cũng chẳng cần.

Khi hai người đến nơi, bữa tiệc được tổ chức tại nhà Daisy đang diễn ra khá nhộn nhịp. Từ dưới phố, Viva và Tor có thể nghe rõ mồn một tiếng cười nói xôn xao hòa cùng tiếng nhạc, một giai điệu nhạc Jazz - với những âm vực cao mà ngắn ngủi, có cả tiếng huýt sáo vụng về chêm vào nữa. Một dãy đèn được thắp sáng bên ngoài ban công.

"Vào đi, nhanh lên". Daisy tươi cười rạng rỡ trong chiếc váy màu hồng nhạt, mở cửa mang theo những tiếng huyên náo từ trong nhà ùa ra phố, tràn ngập chỗ Viva và Tor đang đứng. Mặc dù cuộc sống của Daisy không mấy dư giả, nhưng cô rất thích tổ chức các bữa tiệc chiêu đãi bạn bè với quy mô khá hoành tráng mà không bao giờ bấn cấn đến vấn đề chi phí, những bữa tiệc của Daisy luôn khiến Viva thán phục. Với Daisy, không bao giờ có ranh giới giữa những lớp người, không nhất thiết phải tỏ ra thận trọng khi sắp xếp nhiều hạng người với nhau trong bữa tiệc của mình, khách mời của cô chính là những con người cô mến - bọn trẻ, những nhà học giả, các nhạc sĩ địa phương, láng giềng thân thuộc - cô nhóm mọi người vào một chỗ, cung cấp đủ đồ ăn thức uống cho tất cả, vặn nút chiếc máy nghe nhạc và dẫn dắt mọi người cùng nắm tay hòa vào từng giai điệu phát ra từ đấy. Một bài học lớn lao trong cuộc đời.

"Vào đây đi". Daisy dẫn Viva và Tor ra ngoài ban công, nơi những tiếng cười đang hòa cùng tiếng nhạc tạo nên âm thanh hết sức náo nhiệt. "Chị muốn giới thiệu bọn em với mọi người".

"Mọi người" là một tập hợp với đủ mọi thành phần: là Jamshed cùng hai cô con gái xinh xắn của ông, Dolly và Kaniz - một trong hai cô đang hào hứng nhảy điệu Charleston. Một nữ nghệ sĩ điêu khắc người Thụy Điển cao lớn và đường bệ trong chiếc áo khoác dài kiểu Thổ Nhĩ Kỳ, đang theo học bộ môn nghệ thuật chạm trổ tại Elephanta. Những nhân viên công tác xã hội, các viện sĩ, nhà văn, một người đàn ông béo tốt được Daisy giới thiệu là giáo sư âm nhạc, đến Bombay để ghi âm vài bản nhạc. Một số đang ngồi bên bộ tràng kỷ ngoài ban công, rôm rả chuyện trò dưới trời đêm lấp lánh ánh sao, số khác đang nhiệt tình khiêu vũ cách đấy không xa.

Nửa giờ sau, Viva vẫn như một kẻ mộng du lang thang giữa đám đông, huyên thuyên cười nói, các giác quan của cô căng thẳng hướng ra phía cửa chính. Cuối cùng thì anh đã không đến. Như thế cũng tốt, cô tự trấn an mình, nó sẽ khiến mọi chuyện đỡ phức tạp hơn.

"Đến đây tham gia cùng mọi người nào", ông Jamshed tươi cười vẫy Viva và Tor. Jamshed đang ngồi xếp bằng hai chân bên cạnh một chiếc bàn bằng đồng chân thấp. Chiếc đĩa trước mặt ông ngồn ngộn thức ăn, hai cô con gái quây quần bên cạnh. "Chalo jumva avoji", ông gọi, "đến đây cùng thưởng thức với chúng tôi đi. Hai công chúa của tôi đang trêu chọc cha nó là một ông già lỗi thời đây, tôi cần cô đến cho mỗi đứa một roi xem nào", ông già líu lo với Viva bằng thứ tiếng Anh nghe thật dễ thương của mình.


"Một bữa tiệc tuyệt, tuyệt vời", Tor nói sau khi đã yên chỗ, "em được chứng kiến những điều kỳ lạ nhất - suốt cả tối hôm nay, đầu óc em đã không còn vương vấn hình ảnh của Ollie nữa. Đúng là thoải mái thật".

"Chị cũng rất vui, Tor". Suốt cả buổi tối hôm nay, Viva liên tục liếc mắt ra phía cửa chính, sốt sắng trả lời Tor như một kẻ đạo đức giả. Chốc chốc lại lén lút nhìn đồng hồ. Đã mười hai giờ kém hai lăm phút - giờ thì chắc chắn Frank sẽ không đến nữa. Hay tối nay anh quá bận, hoặc giả cũng có thể chẳng bận bịu gì đâu, chắc đang ngồi viết thư cho mấy cô gái ở Anh mà cô hoàn toàn mù tịt về bọn họ, người mà anh si mê điên cuồng ấy; hay đã ra ngoài từ lâu để tham dự cuộc vui tại một bữa tiệc nào khác. Luôn có vô số lý do để giải thích cho những điều đã không xảy ra mà bạn chắc mẩm rằng chúng sẽ.

Ông Jamshed xuất hiện gần chỗ cô đang ngồi. Ông vừa nhả khói thuốc ầm ĩ vừa lớn tiếng cười nói về buổi hòa nhạc sắp tới - gồm một số sáng tác mới rất tuyệt, cô cực kỳ thích nhạc của Bach bởi tính đối xứng trong từng tác phẩm của ông ta - Viva mỉm cười và gật gù với Jamshed, nhưng gần như cô không thể tập trung vào câu chuyện được, bỗng nhiên cô thấy mệt mỏi. 

Chiếc váy đang dính chặt vào lưng, chân cô nhức nhối, lúc này cô chỉ muốn nhanh chóng trở về căn phòng nhỏ bé của mình, ném mình lên giường và cuộc đời sẽ lại bình lặng như bao đêm qua. Và rồi, khi cô ngẩng đầu nhìn lên, Frank đứng đấy, cao lớn trước ngưỡng cửa nhìn cô không chớp mắt.

"Tôi xin lỗi một chút", cô nói với Jamshed, "tôi..." và vội vã rời khỏi đám đông.

Không nói một lời, Frank nắm tay cô và khẽ kéo nhẹ Viva về phía mình. "Anh đến trễ", Frank thì thầm. Lúc bấy giờ Viva mới quan sát kỹ bộ dạng của anh, đầu tóc rối bù, nhếch nhác, đôi mắt hoang dại, như thể Frank vừa trải qua một cuộc thử thách lớn lao của đời mình vài giờ trước đấy. "Và anh đang đói cồn cào".

"Thật không?". Cô ghét cay ghét đắng tiếng bập bùng rộn ràng trong ngực mình. 

Viva nhanh chóng đi lấy cho Frank một ít đồ ăn, sau khi anh ăn xong, cả hai cùng khiêu vũ, hết bản nhạc đầu tiên, đến bản nhạc tiếp theo.

Ba rưỡi sáng, chỉ còn lại Frank, Viva và Tor ngồi bên nhau ngoài ban công.

"Giống như ngày nào", Tor lên tiếng. "Cứ như chúng ta đang ở trên con tàu Kaiser thêm một lần nữa".


Viva đưa mắt sang Frank, anh đang khẽ lắc đầu, hoài nghi.

Phía xa xa cuối đường chân trời, nơi mặt trời ngày mới sẽ mọc lên từ đấy, một quầng sáng yếu ớt đang dần hình thành. Những mái nhà nhấp nhô đã dần hiện lên trong bóng tối nhạt nhòa cuối cùng của đêm.

Viva mê mẩn nụ cười trên khuôn mặt anh - rất tự nhiên, và quyến rũ - nó xua tan bao mệt mỏi trong cô. Chỉ thế thôi, cô không thể làm được gì nhiều, ngay cả khi cô hãy còn xác định phải thật cảnh giác.

Tor bắt đầu mơ màng trên chiếc chõng.

"Làm thế nào để đánh thức cô ấy dậy vào sáng mai được đây?", Viva đột nhiên nhớ ra. "Mười giờ ba mươi chuyến tàu đến Ooty sẽ chuyển bánh rồi".

"Anh hiểu", Frank nói. "Tor cũng đã rủ anh cùng đi".

Anh rướn người về phía trước âu yếm đưa tay gạt lọn tóc rối lòa xòa trên trán Viva, nhẹ nhàng gài lên sau tai cô.

"Ý em thế nào?".

Viva lưỡng lự. "Em không biết", cô trả lời. Những ngón tay của anh vừa chạm vào lọn tóc đã khiến cô bối rối, Viva đang mất bình tĩnh, lúc này cô cảm thấy không tự chủ được bản thân, và cô không thích điều này một chút nào.


"Đôi khi anh cũng cần được nghỉ ngơi, dứt khỏi những công việc bù đầu ngập cổ ở bệnh viện", giọng Frank bình thản. "Vả lại, sẽ tốt hơn khi em thoát khỏi tầm theo dõi của nó vào lúc này". 

"Ai? Là Guy à?", cô nhanh nhẹn hỏi.

"Chính xác, trong chừng mực nào đấy. Hai ngày trước anh vừa nhận được một bức thư của cảnh sát. Có vẻ vấn đề đã bắt đầu trở nên phức tạp rồi đấy. Bọn họ muốn nói chuyện với anh về thằng nhóc". 

"Thế họ muốn gặp anh lúc nào?".

"Tuần tới".

"Sao anh không nói cho em biết sớm hơn?".

"Bởi trông em đang rất hạnh phúc".

Họ im lặng nhìn nhau trong thoáng chốc, Tor đột ngột trở mình tỉnh giấc.

"Mệt quá", cô lầm bầm, "rất, rất mệt và cực, cực kỳ nóng nữa. Hãy đến với những ngọn đồi tươi xanh màu rừng trên cao nguyên Bedfordshire".


Viva trở về với thực tại.

"Đến lúc đấy em sẽ quay về", cô dứt khoát, khuôn mặt Viva bỗng chốc đanh lại. "Và Ooty sẽ chỉ là một chuyến đi chơi dành cho các cô gái. Em xin lỗi".