Phía Đông Mặt Trời

Chương 27

Bombay, tháng hai năm 1929

Cái nóng đã bắt đầu ùa về ngang qua Bombay, cảm giác nóng nực giống như đang dầm mình trong luồng hơi nước nóng bỏng khiến con người ta lúc nào cũng cảm thấy bải hoải, chỉ khao khát chờ đón một cơn mưa trút xuống gội rửa mọi bí bách đang ám ảnh trong người. 

Tor nhanh chóng bị nổi rôm, đang dầm mình trong bồn tắm thì cô nghe tiếng chuông điện thoại đổ ngoài nhà.

Vài giây sau, giọng Ci Ci cáu kỉnh gọi toáng từ ngoài cửa: "Có anh chàng nào đấy tên là Frank, bác sĩ làm việc trên tàu, muốn biết thông tin về cô nàng nào đấy tên là Viva. Chẳng biết cậu ta đang nói về cái quái gì nữa". 

Tim Tor đạp rộn rã.

"Xin chào, kẻ xa lạ ở miền xa lạ", cô lên tiếng khi gọi lại cho Frank hai mươi phút sau đấy. "Ngọn gió nào mang anh đến đây thế?".

Frank đề nghị gặp nhau, lúc bấy giờ anh sẽ kể cho cô nghe mọi chuyện xảy ra với anh trong những ngày qua. Nhưng trong khi chờ đến lúc gặp, liệu cô có thể cho anh biết đôi chút tin tức về Viva. Frank đang có một số tin khẩn muốn báo với cô ấy.

"Ừm, nghe có vẻ thú vị đấy chứ", Tor lè nhè. "Có thể thằng nhóc kia biết chút gì chăng?".

Có lẽ anh sẽ giải thích, hoặc cũng có thể là không, thế nhưng Ci Ci đã đột ngột xuất hiện sau lưng Tor, phì phò vừa phun khói thuốc vừa ra dấu cho Tor biết cô chỉ còn thời gian để đọc cho Frank địa chỉ của Viva và rút tay ra khỏi ống nghe điện thoại.

Thành thật mà nói, Tor chỉ cảm thấy một cơn co thắt nhói đau ngắn ngủi cuộn lên trong lòng ngay sau khi gác máy. Tự sâu thẳm trong trái tim mình, Tor biết Frank thích Viva hơn cô. Vả lại, hiện tại cô đang có nhiều việc để làm. Tor đang phải sống những ngày vật lộn với sứ mệnh vẫn được Ci Ci gọi là một "amour fou", một đam mê cuồng nhiệt.

Số phận bắt đầu từ ngày 21 tháng Mười hai năm 1928, lúc mười giờ ba mươi tối, khi cô đánh mất sự trong trắng vào tay Oliver Sandsdown trong một túp lều ven biển Juhu. Về sau cô đã cẩn thận ghi lại sự kiện ấy vào một cuốn nhật ký nho nhỏ có bìa bọc da, được mẹ đưa cho cô để ghi lại những chuyện xảy ra trong chuyến du lịch, "Juhu, ơn Chúa", sau đấy là một đường vạch màu vàng dưới mốc ngày tháng, vẽ thêm vài ngôi sao bên cạnh. Tổn thất duy nhất trong buổi tối hôm ấy chỉ là chiếc áo khoác lụa Trung Quốc của Ci Ci bị một vết nhựa thuốc lá dính trên ống tay áo.

Ollie đã quay lại bữa tiệc Giáng sinh mà Ci Ci và cô được mời đến dự tại câu lạc bộ Du thuyền Bombay. Ollie, một chuyên viên ngân hàng thương mại hai mươi tám tuổi, thích rong ruổi trên đại dương bao la, làn da rám nắng bởi những chuyến lênh đênh cùng câu lạc bộ du thuyền. Không cao lớn, hơi đen, mặc dù không được Ci Ci duyệt - Ollie còn cách những yêu cầu của bà một khoảng khá xa - nhưng Tor vẫn nhận thấy ở anh có những nét quyến rũ khó cưỡng, có thể bởi anh thuộc tuýp người đáng tin. Trong buổi đầu gặp gỡ, anh và cô cùng khiêu vũ, nụ cười xã giao luôn nở trên khuôn mặt anh, câu nói "Anh thực sự muốn lên giường cùng em" khiến cô phì cười, sao mà thô thiển đến thế. Trên đường chạy xe ra bờ biển, Tor và Ollie cùng hát vang: "Ôi, ta yêu biết nhường nào khi trở về bên biển", chiếc xe dưới tay lái của anh lồng lên như một chú ngựa bất kham. Đến trước biển, cả hai cùng tụt giày, cát dưới chân cô ấm áp, lèn chặt những kẽ ngón chân, bóng trăng loang loáng giăng tràn mặt nước thứ ánh sáng màu xanh diệu kỳ, biển như dát bạc. Cuối đường chân trời, bóng những người ngư phủ đang buông lưới nhập nhòa thoắt ẩn thoắt hiện dưới trăng. Khi anh hôn cô - không phải nụ hôn kiểu hãy - xem - anh - có - thể - dẫn - em - đi - đến - đâu của một chàng trai mới lớn - thực sự là một nụ hôn nồng nhiệt đầy ắp ham muốn và đòi hỏi của một người đàn ông trưởng thành. Đôi chân cô run rẩy chực khụy ngã.

Túp lều thoảng mùi ẩm mốc lẫn mùi cá khô không lấy gì làm dễ chịu, trơ trọi một chiếc giường lưới giữa lều, anh nhanh chóng dìu cô nằm xuống, không một nghi thức lãng mạn nào trước khi chuyện ấy diễn ra. Xong việc, anh kéo cô đứng dậy, chỉnh lại chuỗi hạt ngọc trai trên cơ thể trần truồng của cô rồi cả hai đuổi bắt nhau xuống tận mép nước. Mẹ cô thường bảo chuỗi ngọc trai sẽ không chịu được sự nhịp nhàng tuần hoàn của những cơn sóng khi đeo nó trên người và ùa vào lòng biển, nhưng lúc này cô không buồn quan tâm đến điều đấy. Vùng vẫy trong biển đêm cho cô có cảm giác như đang bơi trong sữa ấm, niềm vui sướng tràn ngập tâm can. Cảm giác cô chưa bao giờ có được từ trước đến nay. Cô vui vẻ bởi thấy anh không phải loại người luôn tỏ ra thận trọng, kiểu người thích sử dùng ngôn ngữ để diễn tả mọi chuyện. Anh ôm cô trong lòng biển, dùng những ngón tay vạch vào những mảng lân quang dập dềnh trên mặt nước tạo thành những chuỗi kim cương lấp lánh, tinh thần cô vui vẻ tràn ngập niềm sảng khoái. Tuyệt vời! Không thể tin được! Hoàn hảo. Không một chút âu lo phiền muộn vương vấn trong cô lúc này, Tor chắc cô đã hoàn toàn bị những khoảnh khắc vui vẻ ấy chinh phục.

Sau khi đã thỏa thuê vùng vẫy, anh dìu cô lên bờ, lau khô người cô bằng một cái khăn tắm cũ kỹ, vụng về ủ cô trong chiếc áo khoác của mình, những ngón tay anh lóng ngóng cài nhầm hàng khuy áo. 

Cô những hy vọng trong giờ phút ấy anh sẽ lãng mạn thêm một chút nữa, rồi hai người sẽ ngồi bên nhau trên cát biển mịn màng, quan sát bóng dáng của những người ngư phủ đang thong thả tản bộ về nhà sau một ngày đánh bắt, rồi cô và anh sẽ kể cho nhau nghe về những câu chuyện cuộc đời, nhưng những gì anh nói với cô chỉ là mấy lời thông báo vắn tắt, rằng có vài người bạn của anh đang ở trên phố, rằng anh muốn cùng họ đến quán bar Hải cảng để làm vài ly trước khi đi ngủ. Rất nhanh chóng, hai người chia tay trong tiếng sóng ì oàm trước bãi tắm của khách sạn Taj Mahal.

Oliver không phải là chàng trai duy nhất thích cô. Còn có Simon, cựu sinh viên trường đại học Eton, đến Ấn Độ theo mùa, chủ yếu để săn bắn, đã mời cô đi ăn tối tại câu lạc bộ du thuyền Bombay. Và Alastair de Veer, một công chức nhà nước với vẻ bề ngoài lờ phờ, đã đi từ điệu nhảy phôc-trôt trên hiên nhà sang khủng bố tinh thần Viva bằng hàng chục cú điện thoại mỗi ngày, rõ ràng anh ta đã khiến cô cảm thấy khó chịu. Chuyện yêu đương xoay như chong chóng, thường là thế, nếu cô thành thật, hành động nhanh hơn suy nghĩ một chút thì cô có thể kiểm soát được chuyện tình cảm của mình, vậy nên cuộc gọi của Frank không mảy may khiến cô hồi hộp một chút nào.


Kể từ sau cái đêm đáng nhớ trên bãi biển Juhu, cô và Oliver có thêm vài chiều hẹn hò bí mật trong căn hộ của anh ven bãi Colaba. Cứ vài ngày một lần, cô lại phải dùng phấn trang điểm để che đi những vết thâm tím trên cổ và vai phải của mình do Oliver gây ra trong những lúc cuồng nhiệt.

Ci Ci đã cảnh báo cô: "Đừng có để cho anh ta đánh dấu lên cơ thể cô như thế". Bà nhướn cao hàng lông mày khi nhìn vào vai Tor. "Thật dung tục".

Tor ngượng chín cả mặt, cố gắng đổi chủ đề câu chuyện giữa cô và Ci Ci bằng cách hỏi xin bà một ân huệ lớn, rất lớn. Rằng liệu bà có cảm thấy chán ngán đến cùng cực hay không khi Rose đến chơi một hai ngày vào tuần tới, liệu lúc ấy bà có xem đấy là những ngày tăm tối nhất hay không?

Ci Ci lập tức thuyết giảng cho Tor nghe về khái niệm những - ngày - tăm - tối bằng dẫn chứng là cái ngày đầu tiên bà đặt chân đến Bombay. Chỉ những ngày dài chìm ngập trong chủ nghĩa khoái lạc khi ta không chấp nhận sự thật, rằng ta đã trưởng thành, những ngày rã rời với chè chén no say, tiếp xúc với những mặt người hoan hỷ, làm bất cứ điều gì ta muốn. Có quá nhiều điều quan trọng xa vời trên đời này, bà kết luận.

Rồi Ci Ci mỉm cười, tiếp tục: "Một ý tưởng khá hay đấy, con gái ạ". Tim Tor đập rộn ràng. Chuyến dã ngoại sâu trong nội địa của ông bà Mallinson cuối cùng bị hủy bỏ, Tor cần phải thông báo cho Viva và Rose biết để hoãn lại lời mời đến ở cùng cô. Nghĩ đến chuyện ấy càng khiến cô cảm thấy xấu hổ, bởi cô đã mong chờ giây phút được hạnh ngộ cùng Rose suốt bao ngày nay. Có những thời điểm, như hiện tại chẳng hạn, mọi thứ diễn ra và xoay như chóng chóng, khi không có ai bắt tay vào làm một điều gì đấy. Rose thực sự cần được lắng nghe, được quan tâm chia sẻ, nhưng ngược lại, Ci Ci, lúc nào cũng khôi hài và có nhiều điều để nói, rất thú vị nhưng không phải là người bạn cảm thấy đủ tin cậy và an toàn để chia sẻ. Bà thường thiếu kiên nhẫn trong chuyện này, hơn nữa Tor bắt đầu có suy nghĩ Ci Ci chỉ thích nói về những con người tẻ nhạt như thể bọn họ không còn gì khác ngoài nỗi chán ngán chất chồng trong cuộc sống, hoặc chỉ thích đọc to những bức thư của mấy đứa con gửi về từ nước Anh xa xôi bằng cái giọng the thé quen thuộc ấy của bà. Cô con gái tên Flora, gần đây đã phải nhập viện điều trị bởi căn bệnh kinh khủng có tên gọi là bệnh chốc lở, có vẻ đang rất nhớ nhà, từng dòng từng chữ gửi về trong thư của cô bé gợi cho người đọc về nỗi khát khao tình cảm gia đình tưởng chừng đến tuyệt vọng.

Những diễn biến bất thường trong những ngày gần đây khiến Tor có cảm giác những con người ở đây đều biết một điều gì đấy, chỉ mình cô là không. Hay cô đã ở đây quá lâu so với thời gian được chào đón, nếu đúng thế thì quả là xấu hổ bởi cô vẫn còn khá nhiều thời gian thú vị nơi đây.

Dẫu sao thì Ci Ci cũng đã nhanh chóng quay trở lại với thái độ nhiệt tình trước sự xuất hiện của Tor trong nhà bà, thậm chí bà còn gợi ý cho cô mượn xe chạy lòng vòng. Nếu những móng tay của bà không sơn một lớp sơn bóng loáng, ẩm ướt, hẳn Tor đã không ngần ngại ôm chầm lấy Ci Ci và trao cho bà một nụ hôn biết ơn.

"Cô có chắc về lời đề nghị liên quan đến chiếc xe không đấy? Sao cô lại tốt bụng với cháu thế?".

Ci Ci, kiểu người không bao giờ thích thú với trò ôm ấp ủy mị, bật ra một cái hôn gió gửi đến Tor: "Bởi con là một cô gái thú vị, vui vẻ và quan trọng là bởi những ngày cuối cùng của con ở đây không còn nhiều. Sáng nay ta vừa nhận được thư của mẹ con, bà ấy bảo ta đặt vé cho con quay về nhà sau khi mùa xuân kết thúc vào cuối tháng Hai".

Tor choáng váng trước thông tin Ci Ci vừa cung cấp. Cô không muốn tin đấy là sự thật. Chắc chắn sẽ có ai đấy cầu hôn cô, hoặc giả sẽ có thay đổi. Cô cần phải gặp lại Rose, càng nhanh càng tốt, điều này hết sức quan trọng với Tor.

Đầu dây bên kia là tiếng Jack trả lời điện thoại.

"Làm ơn cho phép Rose đến đây cùng em vài ngày?", cô năn nỉ, hệt như một đứa trẻ. "Em sẽ cứ gào thế này đến phát sốt lên mất nếu anh không đồng ý".

Và, ôi trời, một kẻ huênh hoang không thể tin được, anh ta trả lời cô bằng giọng điệu hết sức nghiêm trọng.

"Anh sẽ kiểm tra lịch, nhưng anh nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi".

Rồi anh ta chuyển giọng đều đều rền rĩ với cô về những chuyến viếng thăm nhà ngài đại tá cùng những đồng đội của mình như thể cô vừa hỏi anh về họ. Nhưng rõ ràng cô đâu có hỏi Jack chuyện ấy. Có tiếng lạo xạo trên đường dây điện thoại rồi có tiếng va mạnh từ đầu bên kia vọng đến.

"Tor, ôi Torrie yêu quý", giọng Rose như hát. "Tớ mừng quá, lại được nghe giọng cậu".

"Rose, chuyện này gấp lắm", cô nói. "Cậu phải đến đây với tớ. Cậu có thể mua vé của chuyến tàu tốc hành Deccan Express, rồi tớ sẽ cho cậu biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra".

"A, cái gì cơ?". Giọng Rose mất hút giữa những tiếng lách tách.

"Trốn việc, uống sâm banh, ăn sô-cô-la. Rose. Tớ sắp nổ tung rồi, có nhiều điều tớ cần phải kể với cậu".

"Chờ tớ một tích tắc thôi", có tiếng trao đổi thì thầm từ đầu bên kia vọng đến.

"Tốt rồi, bạn thân mến". Giọng Rose trở lại bên ống nghe. "Jack bảo ngồi ở toa dành riêng cho các quý cô quý bà đảm bảo an toàn tuyệt đối".


Tor không cần Jack nói với bạn mình điều đấy.

Khoảng một tiếng sau thì chính Jack lại khiến Tor ngạc nhiên khi anh gọi lại cho cô, thì thầm: "Anh muốn dành cho Rose một bất ngờ. Em có thể mua một chai sâm banh cho cô ấy khi cả hai ra ngoài ăn trưa không? Nhớ nói với cô ấy đấy là quà của anh".

Cô tự hỏi, không biết Ollie có nghĩ được như thế hay không.

Cánh đàn ông đều nhận thấy Rose là cô gái có sức hấp dẫn mãnh liệt. Từ lâu Tor đã chấp nhận sự thật ấy. Cô cũng hiểu mình cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.

Thứ Năm tuần sau, Tor rạp mình trên chiếc xe của Ci Ci, mồ hôi túa ra đầm đìa vì sợ hãi. Chuyến tàu chở Rose sẽ đến ga trong nửa tiếng đồng hồ nữa, cô đang chạy xe như bay, tự hỏi không biết thực sự cô có quá cường điệu về khả năng lái xe của mình hay không. Đôi mắt mở to, tập trung hết cỡ để chạy xe, cô rẽ phải sang đường Marine Drive. Ở đây xe cộ không đông đúc lắm, Tor dừng xe trước một cột đèn giao thông, hít một hơi thật sâu. Khi ngọn đèn chỉ mới chuyển sang màu vàng, cô nhanh chóng giật số ngoặt sang trái, bất ngờ rơi vào giữa vòng vây quay cuồng của những chiếc xe kéo tay, những chiếc xe bò, xe đạp, ngựa, khỉ và xe máy. Tim Tor đập rộn ràng.

"Cứu", cô gào lên, cố gắng bẻ lái tránh cậu bé kéo xe bất ngờ xuất hiện ngay trước đầu mũi.

"Ôi không!", Tor hét váng với chiếc xe bò kéo đang thong thả băng ngang đường.

"Xin lỗi", cô rối rít với người bán chuối đang oằn lưng gánh trên vai những kiện hàng ngồn ngộn, chân trần bước ngang qua đường.

Mười phút sau, Tor chạy xe qua cánh cửa khổng lồ, nguy nga của nhà ga Victoria Terminus. Cô bẻ lái tránh một người ăn mày rồi phanh kít chiếc xe tại bãi đậu dưới một gốc cọ.

Tor hấp tấp nhảy khỏi xe, chạy xuyên qua đám đông tiến vào sân ga để tìm chuyến tàu đến từ Poona mang theo cô bạn gái thân thiết của mình. Những mặt người đen nhẻm bước xuống từ khoang hạng nhất, lẫn giữa những màu áo hồng nhạt và vàng rực, Tor nhìn thấy Rose, đang khoác trên mình chiếc váy màu xanh da trời mua trong một lần dạo phố cùng Tor ở London. Vây quanh Rose là đám phu khuân vác đang nhặng xị tranh giành để gánh hành lý cho cô.

"Ôi Rose". Tor dang rộng hai tay ôm chầm lấy bạn. "Chú lợn con yêu dấu của tớ. Tớ nhớ cậu đến phát điên lên được".

Trên đường vào lại thành phố, Tor không thể nhịn được ý định phô trương khoe khoang với bạn. "Thuốc lá, làm ơn lấy hộ tớ đi Rose", cô nói. "Trong cái hộp bên tay trái cậu ấy. Ối!", cô nhanh nhẹn bẻ lái tránh một một người bán lạc luộc rong tại một góc phố. "Xin lỗi!", Tor gào toáng lên, giọng cô đầy phấn khích.

Khi chiếc xe đang chạy dọc đường Hornby, cả hai cùng đồng thanh hét lên khi đập vào mắt Tor và Rose là hình ảnh một thằng bé cùng cha nó đang úp mặt vào một bức tường ven đường thản nhiên đái bậy. 

"Thật kinh khủng, đấy là lý do vì sao ruồi muỗi lúc nào cũng như vãi trấu ở đây", giọng Tor gay gắt, rồi đột nhiên cả hai cùng cười rung cả chiếc xe. "Tớ nghĩ chúng ta nên gạt chuyện này ra khỏi đầu. Đúng là man di mọi rợ!", Tor nói, hệt như giọng điệu của một bà hiệu trưởng.

Tor kể với Rose, tuần trước Frank vừa gọi cho cô xong, rồi cô đột ngột phanh kít chiếc xe ngay trước mặt một người đàn ông đang điều khiển chiếc xe bò chất đầy cam băng ngang qua đường. Khi những tiếng nổ của động cơ xe nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt lịm, khuôn mặt của một gã trẻ tuổi bất thình lình xuất hiện bên ngoài ô cửa kính ngay chỗ Tor ngồi. Đôi mắt gã trợn tròn, nhìn cô vẻ khinh bỉ, đôi môi đỏ tía của gã xoắn lại. Gã ở rất gần Tor, chỉ cần với tay là có thể chạm vào người cô.

"Biến khỏi Ấn Độ đi", gã trẻ tuổi rành mạch.

"Cái gì?", Rose buột miệng, kinh ngạc.

"Biến khỏi Ấn Độ", gã lặp lại. Cái nhìn của gã ném vào cô đầy phẫn nộ.

"Tôi không muốn", Rose đáp trả, rồi chiếc xe lại vụt đi bỏ lại phía sau gã trẻ tuổi đang dứ dứ nắm đấm về phía họ, miệng hét lên điều gì đấy cả hai không nghe rõ.

Khi biết chắc đã ở khoảng cách an toàn, Tor và Rose nhìn nhau cười rũ rượi, nhưng sao vẫn cảm nhận được từng nhịp run rẩy trong từng tiếng cười của hai người.

"Tôi không muốn", Tor nhại giọng Rose. "Nghe thấy câu ấy, hẳn tối nay thằng cha sẽ không nhắm mắt được mất".

"Tớ ghét cay ghét đắng khi bị người khác nhìn với ánh mắt không chút thiện cảm như lúc nãy". Rose ngừng cười, đưa tay cuốn cửa sổ lên. "Cậu có nghĩ trong này hơi nóng không?".


"À, ừ, Geoffrey và Ci Ci bảo tình hình mỗi lúc một tệ", Tor nói. "Kinh doanh đồ tiêu dùng, cậu biết đấy, những luật lệ quy định, Gandhi đang kích động tất cả, nhưng họ cũng bảo chắc chắn đa số dân cư bản địa sẽ rơi vào trạng thái sợ hãi nếu người Anh đồng loạt quay về cố quốc. Thế Jack của cậu nói gì?".

"Không nói gì nhiều về những chuyện ấy", Rose hướng ánh mắt của cô ra ngoài đường phố đông đúc. "Thực sự thì, anh ấy không nói gì với tớ cả".

Cả hai lại khúc khích cười như những đứa trẻ, nhưng ơn Chúa, bọn họ đều thấy khuây khỏa trong lòng.

"Dàn khung của cậu rất tuyệt, thời tiết sẽ sớm trở nên nóng nực. Chỉ là suy nghĩ thôi nhé", Tor thật thà nói. "Kể về cuộc sống của cậu, mái tóc của cậu đi".

Rose cuộn mái tóc của mình lại, quay đầu ngắm mình trong gương. "Bọn tớ bị hạn chế nước dùng ở doanh trại".

"Thế Jack có lấy làm phiền không?".

Thoáng ngập ngừng hiện trên khuôn mặt Rose, cô im lặng, mông lung.

"Thực sự anh ấy chưa bao giờ nói thích những chuyện ấy cả". Rose luồn tay vào mái tóc rồi xổ tung cho chảy xuống bờ vai như một dải lụa mềm mại. "Tớ thực sự không hiểu".

Tor cảm thấy vui vẻ khi nghe những lời Rose nói về Jack, ngay cả khi đấy chỉ là những lời bóng gió chống đối mờ nhạt về anh ta.

Nếu Rose cứ mãi hiền hậu dịu dàng như trước, hẳn Tor sẽ lo âu nhiều hơn cho bạn.

Ngày hôm sau, Câu lạc bộ du thuyền Bombay lúc một giờ mười lăm phút chật ních người khi cả hai đến ăn trưa. Rose vẫn chưa quen với mái tóc đã được xén gọn của mình, hãy còn đôi chút thẹn thùng, bám sát sau lưng Tor băng qua phòng ăn rộng lớn đã chật cứng. Tiếng xì xầm chuyện trò to nhỏ chợt lắng xuống, một ông già hấp tấp vặn chặt chiếc kính một mắt, há hốc miệng tròn mắt nhìn Rose không chớp mi.

"Rose", Tor thì thầm, "mái tóc mới đã phát huy tác dụng". 

"Thực đơn hôm nay quá tuyệt". Một chàng trai người Ý khá điển trai giũ mấy chiếc khăn ăn cỡ lớn bằng vải lanh trắng tinh phủ lên vạt váy của hai người. "Tôm hùm tươi từ dưới cảng đánh lên, cá bơn kiểu Véronique, thịt gà Nhật, có cả gà lôi đúng mốt nữa. Sâm banh được ướp lạnh, thưa cô". Chàng trai thì thầm bên tai Tor. 

"Tor", Rose hốt hoảng, cố gắng hạ thấp giọng, "tớ không muốn làm kẻ phá đám, nhưng không thể...".

Tor giơ tay vẫy Rose. "Yên nào, cô bé. Sâm banh là do vị hôn phu của cô, đại úy Jack Chandler gọi hộ đấy, có thể hơi nhỏ mọn một chút bởi anh ấy khiến cậu nhớ đến bữa tiệc của chúng ta". 

"Jack!". Rõ ràng Rose đang kinh ngạc tột độ. "Cậu có chắc đấy là của anh ấy không?".

"Chắc chắn". Họ nhìn nhau trong thoáng chốc.

Người bồi bàn rót sâm banh ra hai chiếc ly, Rose khẽ chun mũi khi nhìn thấy những bọt nước sủi tăm sóng sánh.

"Cậu có thể tin được đến hôm nay chúng ta thực sự là những kẻ sành điệu như thế nào không?", cô nói sau khi nhấp một ngụm. "Trở thành người lớn mới tuyệt vời làm sao".

"Rose". Tor đặt ly của mình xuống bàn. "Tớ mới ở đây có ba tháng. Tớ không muốn quay về nhà. Tớ không thể...".

"Làm ơn đừng", giọng Rose trìu mến, "tớ sẽ không chịu nổi đâu. Tớ...".


"Thôi đừng nói đến chuyện này nữa", Tor đột ngột cắt ngang. "Quá nghiêm trọng đối với những ly sâm banh tuyệt vời này". 

"Thôi được", Rose nói. "Nhưng dẫu sao, tớ vẫn tin chắc một nửa thành Bombay đang phát cuồng vì cậu".

Tor tròn xoe mắt, im lặng giơ cao ba ngón tay lên ngang mặt.

"Ôi Tor! Đồ quỷ!". Rose đưa tay che miệng. Cô là người bạn đáng tin cậy nhất để tâm sự những điều bí mật. "Có ai đặc biệt rồi à?".

"Ừm. Có một chàng tên là Oliver, anh ấy là một chủ nhà băng, bọn tớ đã có một khoảng thời gian khá thú vị bên nhau.

"Tor, tớ tin chắc là cậu đang ngượng ngùng kìa. Anh ta thích hợp để lấy làm chồng chứ?".

"Tớ không biết". Tor cắn một mẩu bánh mì. "Có lẽ là không - cậu còn có thể nói được gì nữa? Anh ta hài hước, rất mạnh mẽ, nhưng...".

"Tor, tớ có thể nói với cậu một điều hết sức quan trọng được không?", Rose cắt ngang lời Tor. "Đừng, khi cậu định làm bất cứ điều gì, cứ bổ nhào vào nó. Đấy là cơ hội lớn lao nhất trong cuộc đời cậu, và vết thương cậu dính phải từ những ngày ở miền Trung Wallop không khủng khiếp như cậu nghĩ đâu. Ít nhất cậu phải hiểu rằng, cậu có thể, ý của tớ là, cậu sẽ yêu một người nào đấy".

Tor và Rose nhìn nhau, rất nhanh chóng. Trái tim Tor chợt nhói đau khi cô nhìn vào khuôn mặt đầy ắp cảm xúc của Rose. Cô định hỏi "mọi việc ổn cả chứ, Rose? Anh ấy có làm cậu hạnh phúc không?". Nhưng cô biết không nên hỏi Rose những điều ấy. Đơn giản, Rose là con gái của một người lính.

"Tất nhiên là vậy rồi", cuối cùng cô nói. "Mọi thứ đều rất tuyệt".

Cô còn biết nói gì đây khi mọi chuyện đã lỡ làng, và hình bóng anh đêm đêm vẫn giày vò cô trong đau đớn.

Sau hai tiếng trò chuyện, bồi bàn tiếp tục phục vụ bàn của Tor và Rose cà phê và mứt ngọt. Tor dựa hẳn lưng vào thành ghế, khoan khoái đưa mắt quan sát quanh phòng ăn.

"Ôi lạy Chúa!". Cô gần như nhảy dựng ra khỏi ghế. "Tớ có nhìn nhầm không, hay cậu có thấy điều tớ đang nhìn thấy không?". 

Một nhóm chừng tám người, cả Anh lẫn Ấn, cách chỗ Tor và Rose đang ngồi hai bàn, đang nhốn nháo đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng ăn.

"Ôi không!". Tor nắm chặt hai tay. "Là nó".

Rose nhướn mắt về hướng Tor đang nhìn: "Ai?".

Guy Glover cũng đã nhìn thấy họ. Một chiếc máy chụp ảnh vắt vẻo trên lưng Guy, khi nhìn thấy Tor, nó liền bật dậy, vênh váo sải những bước dài tiến đến trước bàn nơi Tor và Rose đang ngồi.

"Chúa ơi", nó lè nhè, "ngạc nhiên chưa".

"Cậu làm gì ở đây thế Guy?", Tor không buồn đáp lại nụ cười của nó. "Chị Viva bảo cậu bị ốm và phải nhanh chóng rời khỏi đây".

"Đúng là tôi có ốm thật". Ba người ngồi chung bàn với nó ở đầu kia, gồm một người Ấn trông giống như dân da trắng và hai cô gái xinh đẹp người Ấn Độ, đỡ nhau đứng dậy. Cả ba đang chờ Guy cùng rời khỏi nhà hàng. "Nhưng giờ thì tôi đã khỏe hẳn". Nó nuốt nước bọt, cục yết hầu dưới cổ họng Guy phập phồng lên xuống. "Thực ra", nó nói, mắt đảo liến láo, "tôi đã tìm được một việc cho mình. Hiện tại tôi là một thợ chụp ảnh".

"Thợ chụp ảnh?". Tor thốt lên kinh ngạc. "Cho ai?".


"Cho một hãng sản xuất phim ở đây", Guy nói. "Bọn tôi đang thực hiện quay một bộ phim ở Bombay, có vài cô đào người Anh tham gia và bọn họ cần... Xem nào, một công việc cực kỳ tẻ nhạt nhưng tôi phải đi thôi. Cả đoàn đang chờ tôi ở ngoài kia".

"Giờ thì cậu ngon lành rồi nhé". Giọng Tor lạnh băng. "Viva hẳn sẽ thấy an ủi phần nào khi biết tin này".

"Đúng thế, quả có tốt hơn, cảm ơn cô".

Khi nó vỗ tay vào túi áo, bắt đầu từ trái sang phải, Tor nhận thấy những đầu ngón tay của nó vẫn bám đầy cáu bẩn. 

"Mẹ kiếp", nó thản nhiên nói. "Tôi để quên danh thiếp ở nhà rồi. Nếu các cô gặp Viva, nhờ nhắn dùm rằng tôi vẫn chưa quên cô ấy. Viva đã mang đến vận may cho tôi. Thêm một câu nữa", nó lùi ra sau một bước, nhoẻn miệng mỉm cười với Rose, "tóc đẹp đấy, tôi rất thích. Nó khiến cô trông giống như một chàng trai xinh xắn ấy".