Trong Chập Lặc Tộc có một thợ mộc, thợ mộc này là người đầu tiên được xưng “Điêu khắc đại sư”.
Đại sư rất trẻ trẻ, lớn lên không thô cuồng như người trong tộc. Đại sư không có khí lực cường kiện như trâu rừng, ngược lại có một đôi tay linh xảo xuất thần nhập hóa.
Người trong tộc cũng biết, đại sư là do thần tiên đưa tới, cảm thấy mỗi thứ hắn làm đều mang theo một chút tiên khí, sản phẩm vốn tinh xảo lại càng thêm xinh đẹp, mọi người càng ưa thích hơn. Sau đó, cũng không còn người so đo việc vị đại sư này thân là nam tử hán đại trượng phu lại không biết đi săn, thậm chí dần dần có tâm hồn thiếu nữ, đại sư khi rãnh rỗi thì cắt hoa hoặc nấu cơm linh tinh gì đó.
Đại sư gọi là Lạc Húc, năm nay hai mươi bốn tuổi, chưa hôn phối, anh tuấn cao ngất, rất phúc hậu.
Kỳ thật, Lạc Húc rất sợ hãi, từ khi đạt được danh hào “đại sư” này, mọi người tựa hồ cũng đã quên cái tên vốn có của hắn, mà tên của hắn, là ký ức duy nhất hắn có. Huống hồ, hắn vì không thể đi săn, không muốn trở thành phế vật ăn chùa, khi rãnh rỗi không có gì làm thì mò mẫm làm ra một ít đồ, không nghĩ tới lại được hoan nghênh như thế, tộc trưởng A Bố Đa thậm chí không tiếc dùng hai đầu lợn rừng tốt nhất để đổi cho hắn một bộ trang phục cùng dụng cụ thích hợp.
Cô nương để ý đến Lạc Húc đều biết, trong lều của hắn có một tượng người điêu khắc bằng gỗ, nhưng đã nhiều năm như vậy, cũng chỉ có hình dáng thô ráp. Mọi người nhận định đó là ý trung nhân tương lai của đại sư, vì vậy cố gắng làm cho bức tượng kia tạc thành hình dáng của mình.
Lại là cuối thu, thời tiết thoáng đãng, Lạc Húc giúp lão nương hàng xóm làm xong một bộ bàn gỗ, ôm lấy chó săn A Vượng luôn ở bên cạnh mình, xuất thần mà nhìn chăm chú lên tượng gỗ chỉ được điêu khắc thành dáng người kia. Hắn cảm thấy pho tượng này chính là ký ức của hắn, chỉ cần đẩy ra một tầng kia, người vốn nên xuất hiện sẽ xuất hiện, ký ức vốn đã mất sẽ quay về.
Người kia là ai? Lạc Húc hoàn toàn không nhớ rõ, chỉ vẹn vẹn có ấn tượng duy nhất là người đó rất ấm áp, rất xinh đẹp, cũng rất cường đại. Khi hắn cùng tộc trưởng A Bố Đa nói chuyện này, tộc trưởng khẳng định rằng, người kia chính là thần tiên đã đưa hắn đến đây! Nếu là thần tiên thì khẳng định không thể tùy tiện để phàm nhân trông thấy.
Lạc Húc không phản bác, nhưng trong tưởng tượng của hắn lại cảm thấy người này không phải thần tiên.
Bỗng nhiên một trận gió thu thanh lãnh quen thuộc thổi qua, Lạc Húc run rẩy cả người, nhìn về phía gió thổi tới, cả kinh ngã ngồi dưới đất —— trên bầu trời của đỉnh núi đối diện xuất hiện một đoàn mây đen, từng chút rung động khuếch tán ra bên ngoài, nhanh chóng đem cả tòa núi phủ xuống mợt lớp bóng mờ.
“Lạc Húc! Lạc Húc! Nhanh vào nhà trốn đi! Là Lôi Thần! Lôi Thần đến rồi!” A Bố Đa thở dốc mà chạy tới, kéo Lạc Húc chạy vào trong phòng, chó săn A Vượng đi theo phía sua, chạy chạy ngừng ngừng, thỉnh thoảng nhìn sang quái vân (đám mây kỳ lạ) đang bắt đầu chuyển động.
Giáng Lam nghiến răng nghiến lợi mà nhìn kiếp vân trên đỉnh đầu, lần này giáng vào y đã là đạo thiên lôi thứ ba rồi, ai có thể dự đoán trước được a? Khi đến tìm Vinh Khôn muộn Long Lân Y rõ ràng tính toán còn đến ba mươi năm nữa mới gặp phải thiên kiếp, không biết có phải do những năm này tu tiên quá nhiều hay không, lão thiên gia bề bộn đến váng đầu, tính sai thời gian, đem thiên kiếp sớm hơn mười năm hạ xuống người y.
Khi đạo thiên lôi thứ nhất giáng xuống, y đang tắm rửa tại Đông Minh Cốc, cái đuôi thiếu chút nữa bị đốt trọi, bản năng thuấn di (hóa phép rời đi), ai ngờ hoảng loạn mà tính sai địa phương, lại đến một nơi hoang nguyên rộng lớn không có vật che chắn, nếu như không có Long Lân Y, y đã sớm biến thành tro tàn. Khi đạo thiên lôi thứ ba sắp giáng xuống, y liều mạng vận khí thuấn di đến ngọn núi này, còn chưa kịp chuẩn bị tốt, kiếp vân lại đuổi theo.
Y không còn khí lực để chạy nữa rồi, cũng may ngọn núi này so với hoang nguyên rộng lớn kia tốt hơn, ít nhất có thể cảm thấy được linh khí tràn ra trong sơn thể (thân núi), có thể giúp y tiết kiệm một chút khí lực mà kết trận chống đỡ Ngự Thiên Lôi.
Tia sáng xanh trắng di chuyển trong tầng hắc vụ, vận sức chờ phát động.
Giáng Lam lau đi vệt máu trên khóe môi, muốn tiêu sái mà cười một cái, chỉ là ngửa đầu nhìn nhìn, thật sự cười không nổi —— đạo thiên lôi thứ ba chậm chạp không giáng xuống, uy lực tất nhiên hơn xa hai đạo trước. Không biết Long Lân Y còn có thể chống đỡ bao lâu.
Vinh Khôn, nếu ta không thể trở về, Long Lân Y xem như là tế phẩm ngươi tiễn ta a, chúng ta đã có một hồi bằng hữu, một ít đồ này ngươi hẳn không tiếc đi, chờ ngươi vị tiểu thiếu gia kia của ngươi tỉnh lại, nhớ nói cho hắn biết, ngươi từng có một người bạn như thế.
Thiên lôi ầm vang giáng xuống, Giáng Lam giương tay phát động pháp trận, quả cầu ánh sáng tử kim sắc đột nhiên xuất hiện, tụ thành một tấm chắn cực lớn, đón nhận thiên lôi phảng phất như muốn hủy thiên diệt địa.
Giáng Lam chợt nhớ tới, hài tử gọi Lạc Húc đã bị y làm mất đi ký ức kia…
Toàn bộ người của Chập Lặc Tộc nơm nớp lo sợ ở trong phòng của mình suốt ba ngày, thẳng đến khi đại hỏa Lôi Thần mang tới trên đỉnh núi đối diện bị một cơn mưa thu đập tắt, bọn họ mới lục tục ra ngoài.
Rất nhiều động vật trên ngọn núi đối diện đều bị trục xuất, tuy nhiên dư uy của Lôi Thần vẫn còn, đám thợ săn trẻ tuổi trong tộc kềm nén không được, đi đến ven rừng. Trước khi mùa đông đến, loại cơ hội thu hoạch lớn như thế này không nhiều lắ, mạo hiểm một chuyến cũng đáng giá.
Khi tộc trưởng A Bố Đa thấy Lạc Húc cưỡi ngựa đến, cũng không có ngăn cản, chỉ ôn hòa mà dặn dò một câu “Đi sớm về sớm”. Đám thợ săn trong tộc tôn trọng vị đại sư này, nhưng cũng không nguyện ý mang theo một kẻ lạc loài mang bệnh thấy máu là chóng mặt đi săn, cũng may Lạc Húc đối với việc này cũng biết rõ, thành thành thật thật theo sát ở cuối cùng, người khác không hỏi, hắn tuyệt sẽ không lên tiếng.
Các cô nương trong tộc biết Lạc Húc cũng đi săn, có nghi hoặc cũng có lo lắng, nhưng hơn nữa vẫn là cao hứng —— đại sư quả nhiên không phải người bình thường, có dũng khí đi săn ngay lúc này, ai nói hắn không có khí khái nam tử hán a!
Lạc Húc cưỡi ngựa đi ở cuối đội, chó săn A Vượng theo sát phái sau một tấc không rời.
Trong không khí ướt sũng mang theo mùi cháy khét, trên đỉnh núi đối diện còn vài nơi có cột khói nguy hiểm. Đỉnh núi bị cháy sạch chỉ để lại một khối đá không nhìn rõ hình dạng, tựa như than đen mà sừng sững ở đó, như một tòa bia.
Không biết tại sao, Lạc Húc cảm thấy trong nội tâm bắt đầu khó chịu, tựa như khi tràng bão tuyết đầu tiên hàng năm phủ xuống. Hắn nhìn các tộc nhân phái trước, nhẫn nại loại cảm giác sớm phát tác đến khó chịu, cố gắng bảo trì không rồi đội. Kỳ thật hắn cũng không rõ ràng bản thân muốn làm cái gì, chỉ là khi thấy bọn họ mặc vào trang phục thợ săn cưỡi lên ngựa xuất phát, hắn lại có loại xúc động mãnh liệt muốn được đồng hành, trong thoáng chốc thậm chí có thể thấy pho tượng mình khắc chưa xong cùng tảng đá trên đỉnh núi đối diện kia có liên quan với nhau.
Đám thợ săn đến gần khu vực chân núi, hưng phấn mà phát hiện rất nhiều dấu chân dã thú, nhanh chóng phân tán ra, đào bẫy rập, đặt mai phục, ai cũng không rảnh quan tâm đến Lạc Húc.
Đi săn, Lạc Húc là người thường, hắn cho dù có gấp cũng không giúp được, vì không có gì đáng ngại, hắn chạy đến một nơi thanh tịnh, nhìn qua tảng đá trên đỉnh núi kia.
A Vượng ghé vào Lạc Húc, đột nhiên đối với đỉnh núi kia hô lên. Lạc Húc mơ hồ thấy trên tảng đá kia xuất hiện một thứ gì đó màu trắng, trong lòng không hiểu sao lại khẽ động, quyết định nhanh chóng đến xem.
Sau một trận hỏa hoạn đi qua, trên núi bùn đất cùng dày đặc tro tàn hỗn loạn cùng một chỗ, lại xối thêm một trận mưa, cả tòa núi đều trở nên trơn trượt khó đi. Lạc Húc dùng cả tay chân mà bò lên đỉnh núi, lúc đứng ở trên tảng đá kia, nó đã bẩn như một đống bùn rồi.
Đi vào mới phát hiện, tảng đá kia lớn hơn so với trong tưởng tượng, cao khoảng hai người. Lớp ngoài cháy đen bong ra thành từng mảng, lộ ra màu ngọc bạch bên trong, lúc nhìn kỹ còn có thể phát hiện văn sắc do con người khắc họa.
Đây là khối bảo bối gì? Lạc Húc đi vòng quanh tảng đá, rốt cục nhịn không được đưa tay sờ sờ.
Tảng đá chấn động mạnh một cái, giống như trứng mà nứt ra.
Lạc Húc bối rối rút tay về, bước chân lại đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích được. Hắn thấy tảng đá sau khi vỡ ra lớp bùn không hề rơi xuống mà là biến mất không còn tăm hơi, hơn nữa tảng đá là rỗng ruột đấy, bên trong có một người đang nằm.
Lạc Húc không dám hành động thiếu suy nghĩ, người sau khi Lôi Thần phát uy còn không có biến thành tro tàn nhất định không phải người bình thường. Hắn thận trọng mà quan sát, trên thân người kia bọc lấy một kiện áo khoác lông chồn xa hoa đến quá phận, đáng tiếc vài chỗ đều bị cháy sạch, người nọ có một đầu tóc dài, phần đuôi hiện hồng, mất trật tự mà rối tung, dính đầy bùn nhão.
Lạc Húc nhìn trong chốc lát, cố lấy dũng khí đem người nọ từ trong nước bùn ôm lên, đẩy ra sợi tóc trên mặt y, dùng ống tay áo của tiết y còn sạch sẽ lau đi vết bùn, khuôn mặt kia, lại khiến cho hắn ngây ngẩn cả người —— nằm mơ cũng chưa từng thấy qua người xinh đẹp như vậy a! Thế nhưng… vì cái gì lại có loại cảm giác quen thuộc như thế?