Phi Thiên

Chương 3896: Nơm nớp lo sợ (1)

Khác với thời Thanh Chủ còn tại vị, Thiên cung bây giờ có đại lượng trạch viện bỏ không, gia quyến của một ít tướng lĩnh đi theo tạm thời được an trí trong trạch viện ở nhưng chỗ tương đối hẻo lánh của Thiên cung.

Tuyết Linh Lung khá là cảm khái, nhìn đi nhìn lại phiến trạch viên phấn điều ngọc trạc này, hận thưởng mãi không thôi, không ngờ không ngờ mình cũng có cơ hội tiến vào Thiên cung, còn có thể ở lại trong đó, đương nhiên cũng biết là thơm lây nhờ trượng phu. Nói đến chuyện thơm lây, nàng cũng ngấm ngầm hưng phấn không thôi, Từ Đường Nhiên đã ám thị rất rõ ràng, có khả năng hắn sẽ trở thành nhân vật tương tự như giám sát tả sứ Tư Mã Vấn Thiên, Tư Mã Vấn Thiên chính là nhân vật khiến trên trên dưới dưới quyền quy toàn triều đều phải kiêng sợ, địa vị không hề tầm thường, rất là vinh dự, nàng làm sao có thể không cao hứng.

Quay đầu nhìn lại, Từ Đường Nhiên đâu rồi? Vừa nãy còn ở sau lưng mình mà.

Quay ngược trở lại tìm kiếm, phát hiện Từ Đường Nhiên đang đứng trước một bồn hoa, mặt mày ngơ ngẩn, rõ ràng là đi thần, giữa mi vũ còn có một tia âu lo.

Tuyết Linh Lung bước tới vỗ lên vai hắn:

- Làm sao vậy?

- Không việc gì.

Từ Đương Nhiên bỗng nhiên hồi thần, cười khan một tiếng, lắc lắc đầu, vươn tay phủ sau lưng nàng, tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng chỉ lát sau, truyền tấn của Dương Triệu Thanh tới, Từ Đường Nhiên lấy ra tinh linh liên hệ một lúc, lập tức biến sắc.

Thấy hắn mặt nhăn còn hơn cả khổ qua, biểu tình rất hiếm gặp, Tuyết Linh Lung nhíu mày nói:

- Lại làm sao vậy? Ta nói hôm nay rốt cuộc là người có chuyện gì?

Từ Đường Nhiên thở vắn than dài nói:

- Nương nương gọi phu thê chúng ta tới gặp nàng.


Tuyết Linh Lung không cho là đúng nói:

- Gặp thì gặp thôi, có gì phải lo lắng, bình thường không phải người luôn mong không được diện kiến nương nương ư?

Từ Đường Nhiên một mặt nơm nớp lo sợ, nói:

- Ta vừa hiến ngôn với bệ hạ, để bệ hạ nạp Quần Anh hội Hoàng Phủ Quân Nhu làm phi, bệ hạ từ thiện như lưu, đưa Hoàng Phủ Quân Nhu vào trong danh sách sắc phong thiên phi.

Tuyết Linh Lung sửng sốt mất một lúc, tựa hồ đã hiểu ra là chuyện gì, bực mình nói:

- Đang yên đang lành ngươi lẫn vào chuyện này làm cái gì? Có những lúc nương nương hết cách mới phải nhẫn nhịn, có chút chuyện đành phải mở một con mắt nhắm một con mắt, thiên hạ này có nữ nhân nào nguyện ý chia sẻ nam nhân của mình với người khác? Bình thường người nịnh bợ nương nương còn không kịp, uống lộn thuốc a, mà đi đâm đầu vào chuyện này?

Từ Đường Nhiên phất tay “Ai ai” một tiếng, nói:

- Phu nhân của ta, ngươi cho rằng ta nguyện ý làm chuyện này? Ta cũng hết cách a, là bệ hạ ngầm trao ý, ta dám không nghe? Biết rõ là hổ, vẫn phải cắn răng nhảy vào a!

- Bệ hạ trao ý?

Tuyết Linh Lung lại sửng sốt, tức thì ngập ngừng nói:

- Nếu đã như thế, chắc bệ hạ an bài như vậy cũng có thầm ý riêng, hẳn không cần thái quá lo lắng.

Từ Đường Nhiên bĩu mỗi một cái, hạ thấp thanh âm nói:

- Có thâm ý cái rắm, để ta trực tiếp nói rõ với ngươi, Hoàng Phủ Quân Nhu sớm đã có một chân với bệ hạ, là nữ nhân bệ hạ nuôi ở bên ngoài, nếu không có bệ hạ chống lưng, ngươi nghĩ nội bộ Hoàng Phủ thế gia có dễ nói chuyện như vậy, có thể để cho một đưa ngoại tôn nữ đời thứ tư đương gia?


Tuyết Linh Lung trợn mắt, đã hiểu là chuyện gì, thì ra bệ hạ muốn thừa cơ đưa tình nhân ở bên ngoài danh chính ngôn thuận tiến cung, trường hợp của Hoàng Phủ Quân Nhu khác với những cung phi khác, đổi thành nữ nhân nào cũng đều khó mà chấp nhận, huống hồ thiên hậu nương nương cầm giữ đại quyền hậu cung lại cường thế như vậy, không phải như Hạ Hầu Thừa Vũ trước kia, nếu bị thiên hậu nương nương biết chuyện thì thế nào? Nàng cũng gấp, hung hăng ngắt Từ Đường Nhiên một cái:

- Ngươi điên rồi a, loại chuyện này sao có thể gây vào, nương nương là người thế nào chẳng lẽ ngươi còn không biết? Phương diện này ngay cả bệ hạ đều sợ nàng, sao ngươi dám đâm đầu vào?

Từ Đường Nhiên trải ra hai tay, bất đắc dĩ nói:

- Rõ ràng là bệ hạ muốn ta gánh hắc họa này, ta lại có thể làm sao?

Tuyết Linh Lung lập tức biến thành con kiến trên chảo nóng, đi tới đi lui, lo âu nói:

- Làm thế nào, làm thế nào, không phải là nương nương đã biết, muốn tìm chúng ta tính sổ chứ?

Từ Đường Nhiên thở vắn than dài nói:

- Ta cũng đang lo lắng đây, theo lý thuyết chắc nương nương còn không biết chuyện tư tình giữa bệ hạ cùng Hoàng Phủ Quân Nhu, nếu gần gần chỉ là biết do ta hiến ngôn, nhiều lắm là mắng một trận, như thế ta cũng nhận, ta ở bên người bệ hạ chính là để làm cái này, chịu chút ủy khuất cũng không sao, sợ là sợ...

Nói rồi lại lắc lắc đầu.

- Coi như là để phòng nhỡ ra, ngươi cũng phải thông báo trước với bệ hạ một tiếng, nếu không chúng ta chịu không nổi lửa giận của nương nương đâu!

Tuyết Linh Lung thúc hắn bẩm báo cho Miêu Nghị.

Từ Đường Nhiên cười khổ nói:

- Còn cần thông báo bệ hạ ư, sợ là bệ hạ cũng đang khẩn trương coi chừng, là Dương Triệu Thanh thông tri ta, bệ hạ không biết mới lạ.

Đích xác như thế, trong Tinh thần điện, Miêu Nghị cầm danh sách trong tay, nhìn thấy tên Hoàng Phủ Quân Nhu bị gạch đi, phí hết tâm tư muốn làm như không có việc gì để dễ thông qua, ai ngờ lại bị Vân Tri Thu quyết đoán gạch bỏ.

Hắn tự nhiên đã hỏi qua Dương Triệu Thanh về tình hình đương thời, những người khác đều thông qua thuận lợi, chỉ riêng Hoàng Phủ Quân Nhu bị loại bỏ một cách vô cùng dứt khoát, điều này khiến hắn hơi hơi chột dạ, lo lắng liệu có phải Vân Tri Thu đã biết chuyện gì hay không. Không khăng hắn lại không cách nào tìm Vân Tri Thu thương lượng việc này, màn che Từ Đường Nhiên hiện ngôn chỉ có thể che dấu nhất thời, căn bản không chống được thẩm tra, nếu thật bị biết được, xâm phạm đến giới hạn của Vân Tri Thu, Vân Tri Thu mới sẽ không quản ngươi là Thiên đế hay là không Thiên đế, tuyệt đối liều mạng già với ngươi.

Nếu thật vì một nữ nhân bên ngoài, mà đường đường Thiên đế cùng thiên hậu nao lật, mặt mũi của hắn để ở đâu, vậy hắn cùng Thanh Chủ lại có gì khác biệt.

Nhưng nếu cứ thế này, để Hoàng Phủ Quân Nhu chịu ủy khuất nhiều năm như vậy, không cho một kết cục thoả đáng thì cũng có lỗi với người ta.