Phi Thiên

Chương 142-2: Phát tài nho nhỏ (2)

Yêu Nhược Tiên cười ha hả nói:

- Vậy có thể ngươi thấy không phải là người bình thường, người ta có đầy đủ yêu đan bổ sung năng lượng cho pháp bảo mình, bởi vì người ta chịu được tiêu hao như vậy. Hơn nữa bản thân họ hoặc là có tu vi cảnh giới Tử Liên, hoặc là có chỗ dựa tu vi cảnh giới Tử Liên, thậm chí là chỗ dựa cảnh giới Kim Liên.

Cảnh giới Kim Liên? Miêu Nghị cả kinh, đó là nhân vật cao tới dường nào, đã là người có tu vi bước vào cảnh giới phi thiên trong bốn cảnh giới, có thể siêu thoát thế gian trói buộc, bay thẳng vào tinh không mênh mông, nghĩ tới đây không nhịn được lại hỏi:

- Làm sao biết được?

- Rất đơn giản, dưới tình huống bình thường, người có thể ngự không phi hành tự nhiên tu vi đã đạt đến cảnh giới Hồng Liên, điều khiển pháp bảo phi hành tam phẩm trở xuống dù thả ra bản thể phi cầm, lại không thể nhanh hơn tốc độ phi hành của mình bao nhiêu, chuốc thêm phiền phức. Nếu như người ta không có gì việc gấp, tại sao phải làm như vậy?

- Cho nên rất có thể pháp bảo phi cầm của người ta là tam phẩm trở lên, pháp bảo phi cầm tam phẩm trở lên có ý nghĩa thế nào? Có nghĩa linh thể con chim kia khi còn sống có tu vi tứ phẩm, tương đương với tu sĩ con người đạt cảnh giới Tử Liên. Bằng vào tốc độ phi hành của nó, không có tu vi cảnh giới Kim Liên rất khó bắt được, ít nhất cũng phải là tu vi cảnh giới Tử Liên mới được.

Miêu Nghị nghe vậy vuốt cằm, rốt cục cũng hiểu được.

Lại nghe Yêu Nhược Tiên nói:

- Trong số tu sĩ thông thường có rất ít người có thể sử dụng nổi pháp bảo tam phẩm, tu sĩ cảnh giới Tử Liên không phải là dễ giết như vậy, đừng nói là pháp bảo tam phẩm phi cầm.

Miêu Nghị có vẻ xem thường chuyện này, hắn đã thấy Dương Khánh dùng qua. Bất quá nhớ lại, dường như nghe nói Dương Khánh cũng chỉ là mượn Lam Ngọc môn dùng một chút, cũng không phải là của riêng bản thân y.

Miêu Nghị quay đầu lại nhìn lão nhân, lại hỏi:

- Đôi giản của lão không phải là hai món pháp bảo tam phẩm sao?

Yêu Nhược Tiên lắc đầu nói:

- Ta là tình huống đặc biệt.

Miêu Nghị tò mò hỏi:

- Tình huống đặc biệt gì vậy?


- Mắc mớ gì tới ngươi!

Yêu Nhược Tiên liếc xéo hắn một cái.

- Được rồi, không nhắc tới chuyện của lão, nhưng một mình Viên Thống Lĩnh kia lại có tới ba món pháp bảo tam phẩm, lão nói thế nào?

- Chuyện này ta cũng không biết rõ ràng.

Yêu Nhược Tiên khẽ lắc đầu nói:

- Ta từng nghe một số yêu quái lén lút thảo luận với nhau, dường như Viên Khai Sơn ôm được một cái đùi to, có một huynh đệ kết nghĩa tên Bích Du Ba gì đó. Nghe nói tên huynh đệ kết nghĩa này của Viên Khai Sơn có lai lịch bất phàm, là hậu bối con cháu vị cự bá Yêu tộc nào đó, vì vậy mới nhận được nhiều ích lợi, nếu không sao có thể có được ba món pháp bảo tam phẩm.

Bích Du Ba ư? Miêu Nghị tin chuyện này.

Bởi vì hắn biết Viên Khai Sơn và Bích Du Ba đích xác là huynh đệ kết nghĩa, cũng nghe Bì Quân Tử nói qua Bích Du Ba lai lịch bất phàm. Nhưng vì sao bất phàm Bì Quân Tử cũng không rõ, tiểu yêu tầng dưới chót biết được chuyện phía trên không nhiều lắm, không nghĩ tới Bích Du Ba là con cháu hậu bối một cự bá Yêu tộc.

Suy nghĩ một chút cũng có hơi sợ hết hồn hết vía, những cự bá Yêu tộc kia trâu bò tới mức nào, hắn cũng từng nghe Bì Quân Tử nhắc tới, chính là những kẻ hùng mạnh ngay cả Lục Thánh cũng không sợ, Hắn đã giết tiểu thiếp Bích Du Ba, lại hại chết huynh đệ kết nghĩa của y, thế nào y cũng tìm tới tính sổ.

Bất quá suy nghĩ một chút cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cho dù là chỗ dựa của Bích Du Ba trâu bò hơn nữa, Miêu Nghị cũng không tin y dám khinh suất chạy đến địa bàn Mục Phàm Quân giương oai.

Lại nói hắn cũng không khai ra tên thật, muốn tìm cũng rất khó tìm được.

Hai người nói chuyện một hồi, Yêu Nhược Tiên không muốn dài dòng với hắn nữa.

Có vẻ nhàn rỗi nhàm chán, Miêu Nghị đưa tay vào trong y phục cởi chuỗi nhẫn trữ vật đeo ngang hông ra, đặt một đầu chuỗi trên vai, bắt đầu rót pháp lực vào tra xét từng chiếc một.

Hắn cũng không tránh né Yêu Nhược Tiên, bởi vì hắn hiểu muốn chạy cũng không thể nào chạy thoát, nếu người ta muốn cướp đồ của mình, mình cũng không giữ được.

Thay vì như vậy còn không bằng lộ ra vẻ hào phóng một chút, không nên xem người ta là địch nhân. Nếu hắn có ý thù địch đối phương, đối phương sẽ có thể cảm giác được, khả năng thù địch hắn sẽ càng lớn hơn, sẽ có nhiều chuyện không hỗ trợ giúp đỡ.


Yêu Nhược Tiên nghiêng đầu liếc mắt nhìn, cơ mặt giật giật. Lão cho là mình cũng coi như kiến thức rộng rãi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thấy có người ôm chuỗi nhẫn trữ vật nhiều như vậy chơi đùa, nhẫn trữ vật trở nên rẻ mạt như vậy từ bao giờ?!

Chỉ thấy sau khi tra xét một chiếc nhẫn trữ vật, Miêu Nghị lại buông tiếng cười khúc khích một tiếng.

Hơn hai trăm cái nhẫn trữ vật, phải cười khúc khích bao nhiêu lần, chờ hắn kiểm tra xong, Yêu Nhược Tiên lộ vẻ giễu cợt nói:

- Phát tài rồi chứ gì?

- Không có, không có, so với thu hoạch của tiền bối ngài chỉ là hạt cát trong sa mạc.

Miêu Nghị vui vẻ khôn tả, tỏ ra khiêm tốn.

Yêu Nhược Tiên xì một tiếng:

- Mặt dày!

Bị chửi cũng vui, Miêu Nghị không chút phật lòng, ngược lại càng cười khúc khích thêm mấy tiếng.

Không vui cũng không được, kiểm lại một lần, đối với loại tu sĩ có tu vi như hắn, thật sự là phát đại tài.

Miêu Nghị thống kê một chút, mặc dù đơn độc những trại chủ kia không có tinh tệ nhiều như Ngũ Hoa phu nhân, nhưng tinh tệ bảy mươi hai vị trại chủ gộp lại cũng là một con số trên trời.

Kim tinh, hắc tinh, bạch tinh, nếu đổi tất cả thành kim tinh có chừng ba ngàn vạn, đổi thành hắc tinh chính là ba trăm ngàn vạn, đổi thành bạch tinh cũng có ba mươi triệu vạn.

Đó là chưa tính sáu mươi hai vạn kim tinh của Ngũ Hoa phu nhân.

Đối với những tu sĩ cao cấp có địa vị mà nói, có lẽ không coi vào đâu, nhưng đối với Miêu Nghị là một con số trên trời, làm động chủ Đông Lai động cả đời cũng không kiếm ra nổi con số này.

Miêu Nghị có thể chắc chắn, cho dù là phủ chủ Nam Tuyên phủ như Dương Khánh, suy đoán cũng phải làm phủ chủ ít nhất hai trăm năm mới có thể gộp đủ.

Cũng không biết là bảy mươi hai vị trại chủ tích lũy của cải bao nhiêu năm, hiện tại tiện nghi hết cho hắn.

Tiền tài chỉ là chuyện nhỏ, có một số thứ dù có tiền cũng chưa chắc mua được. Tỷ như Nguyện Lực Châu và yêu đan, ngoài thị trường cũng có giá, nhưng bỏ tiền ra cũng chưa chắc mua được, trừ phi gặp phải người đang cần tiền gấp.

Nguyên nhân rất đơn giản, người trên tay không thiếu Nguyện Lực Châu và yêu đan, phần lớn cũng sẽ không thiếu tiền xài, ai sẽ vì tiền mà bán đồ?

Hai ngàn bốn trăm hai mươi tám viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, Nguyện Lực Châu trung phẩm to cỡ hạt trân châu có một trăm bảy mươi viên.

Tám trăm sáu mươi sáu viên yêu đan không vào phẩm cấp, chín mươi bảy viên yêu đan nhất phẩm.

Đây chính là số Nguyện Lực Châu và yêu đan bên trong nhẫn trữ vật của bảy mươi hai vị trại chủ.