Phì Thê Phi Thất

Chương 20

CHƯƠNG 20– Bán lộ kinh hồn

Người mang thai thân thể trở nên yếu đuối, tuy rằng việc tập kích Ân Phượng Trử giúp giải bớt ác khí, thế nhưng trả giá vẫn là không thể tránh khỏi. Thân thể Hoa Phi Thất bắt đầu phát sinh dấu hiệu kháng nghị. Hắn càng đi càng cảm thấy không thích hợp, bụng luôn có một chút đau nhói Mồ hôi tràn ra trên mặt. Gia phó xung quanh thấy thể vội vàng tìm cỗ kiệu, vén rèm, một trái một phải đỡ Hoa Phi Thất tiến vào.

Đột nhiên giọng nữ ôn nhu của Tiêu mỹ nhân vang lên.

“Thân thân tiểu bảo bảo…”

Hoa Phi Thất giật mình, đem đau đớn trong bụng cưỡng chế xuống.

“Tiêu mỹ nhân…” Hoa Phi Thất vẫy lui hạ nhân, trong lúc nhất thời, hai người không biết nói gì.

Mồ hôi tích tụ xẹt qua trên mặt Hoa Phi Thất, Tiêu mỹ nhân yêu thương nhíu nhíu mày, trái tim thoáng cái hung hăng co thắt.

“Cục cưng, thân thể khó chịu sao?” Nàng đánh vỡ trầm mặc, từ trong lòng ngực rút ra khăn tay nhiễm mùi hương cơ thể, đang muốn giúp Hoa Phi Thất lau cái trán đầy mồ hôi lạnh. Hoa Phi Thất vô thức lui về sau một bước, thân thể né tránh.

Hoa Phi Thất không nói gì mà cự tuyệt làm thân thể Tiêu mỹ nhân trở nên cứng ngắc, bàn tay xấu hổ dừng giữa không trung chưa thu về. Nước mắt trong suốt nhanh chóng hội tụ quang viền mắt.


“Vì sao? Ngươi không phải từ trước đến nay vẫn thích ta sao? Lẽ nào những lời ngươi nói trước đây đều là giả?”

Lời nói nghẹn ngào biến thành tiếng lên án ai oán.

Hoa Phi Thất dâng lên cảm giác tội lỗi, có điểm chột dạ cũng có chút phiền táo. Hắn vẫn xem Tiêu mỹ nhân như tỷ tỷ mà đối đãi, vì sống cùng với sáu tỷ tỷ, cho nên bình thường hắn bị ve vãn cũng xem như là tỷ đệ vui đùa, không nghĩ đến Tiêu mỹ nhân lại ôm tâm tư này. Lỗi cũng ở chính mình, kỳ thật đã sớm minh bạch…chỉ là không thể buông tay trạm tình báo Xuân Phong Lâu, không muốn nói rõ rang mà thôi…

Hoa Phi Thất áy náy một hồi, nhìn gương mặt lê hóa đái vũ của Tiêu mỹ nhân thoáng mềm lòng, thế nhưng rất nhanh hắn nghĩ đến chuyện đã xảy ra ỡ tiệc mừng, tâm niệm vừa hòa hoãn lại chuyển thành phẫn hận vô cùng.

Nàng không nên! Nàng sao có thể liên thủ với Ân Phượng Trử! Thật không biết giữa bọn họ có thỏa thuận xấu xa gì! Hai người mỹ nhân! Liên thủ cùng một chỗ!

Vừa nghĩ đến hai người liên thủ với nhau làm việc xấu, Hoa Phi Thất cả người đều khó chịu, bụng đau lợi hại hơn.

Hại Mông Nghi, hại cục cưng chưa sinh ra không thấy được phụ thân! Cùng ẻo lả cấu kết, gian phu *** phụ!!

Hoa Phi Thất càng nghĩ càng giận, mặt lập tức lạnh lẽo.

“Ta chỉ hỏi ngươi một câu, có triệt án hay không?”

“Cục cưng…” Tiêu mỹ nhân hơi nhíu mày. Lúc bắt đầu là vì tức giận, nhưng hiện tại nàng đã đâm lao phải theo lao. Ân Phượng Trử đã nói rõ, nếu nàng nhẹ dạ bãi án, không chỉ gây tổn hại cho Xuân Phong Lâu, bản thân mang tội vu không lương dân, bỏ tù năm năm. Thân là nữ nhi, nàng thế nào có thể chịu đựng loại đả kích này?

Nhãn thần của Tiêu mỹ nhân ngưng đọng nhìn Hoa Phi Thất, Hoa Phi Thất hạ quyết tâm quay mặt sang bên không nhìn đến nàng.

“Giữa chúng ta không còn gì để nói.”

Lạnh lùng bỏ lại một câu, rèm kiệu lục sắc buông xuống, hình thành một khoảng cách giữa hai người. Tiêu mỹ nhân bất lực nhìn người trong lòng nàng không lưu tình chút nào mà rời xa, cõi lòng tan nát, lệ rơi bao nhiêu cũng không đủ.

Hoa Phi Thất ngồi bên trong kiệu cũng không chịu nổi, hắn liều mạng nhịn xuống ý muốn vén rèm lên.

Là Tiêu mỹ nhân tự tìm.

Hoa Phi Thất không ngừng nói với chính mình. Thế nhưng tránh không được một thanh âm trong nội tâm gào thét.

Thế nhưng cũng hơi quá đáng, vốn chính mình cũng có lỗi.

Hắn thật mâu thuẫn, đau đầu, phiền muộn ngày càng sâu, không sao giải tỏa. Giận dữ dường như lại làm cho cái bụng náo loạn lên, một tay ôm lấy tiểu phúc, đau đến mức hắn ứa ra mồ hôi lạnh, ướt đẫm quần áo. Giữa hai chân tựa hồ chảy ra dịch thể ấm áp.

Hoa Phi Thất thầm kêu không xong, run rẩy đưa tay xuống sờ soạng.

Đầy tay đỏ tươi.

Sấm sét giữa trời quang! Hoa Phi Thất cả kinh, tim gan cũng muốn nhảy ra ngoài.

Cổ kiệu vẫn hoảng động bỗng nhiên ngừng lại. Thình thịch phóng xuống mặt đất, sau đó lăng im không một tiếng động.

“Làm sao vậy!! Đi mau!! Mau hồi phủ!! Không, không, trước đến đại phu đã, nhanh đi!!”

Hoa Phi Thất mặt không chút máu hô, thanh âm chứa đầy sợ hãi.

Hài tử! Hài tử!

Não bộ trống rỗng chỉ có hai chữ này.

“Vì sao muốn tìm đại phu?” Thanh âm xa lạ từ ngoài kiệu truyền lại. Ngay sau đó rèm kiệu xốc lên. Hoa Phi Thất miễn cưỡng tập trung ánh mắt nhìn. Người trước mắt ba phần thanh tú bảy phần phong nhã, thoạt nhìn có vẻ là một người khiêm tốn, đáng tiếc, chữ viết bên trái gương mặt làm cho hắn nhìn có điểm lãnh khốc. Đáng sợ hơn là người phía sau hắn, vẻ mặt dữ tợn, thân hình to lớn khó coi như một mãnh hổ.

Hoa Phi Thất rùng mình một cái, quay đầu thấy gia phó dường như mộc đầu nhân đứng lăng tại chỗ, chỉ có tròng mắt là còn khả năng chuyển động.

Quả thật trở thành sơn dương đợi làm thịt…

Không biết là muốn cướp của hay trả thù?

Nghĩ đến miếng thịt bất động nằm trên thớt, gương mặt thất sắc của Hoa Phi Thất càng them tái nhợt, bụng đau như bị giảo, cảnh vật bốn phía xoay tròn.

Bàn tay dính huyết hướng người xa lạ trước mắt, bất luận đối phương là ai cũng chí có thề hướng bọn họ mà xin giúp đỡ. Hoa Phi Thất nghĩ như vậy, lả đảo về phía trước.

Đối phương thoáng kinh ngạc, nhìn thấy tiên huyết giữa hai chân Hoa Phi Thất, lập tức quỷ khiếu đứng lên.

Nghe được nội dung hắn hô hoán, Hoa Phi Thất trái lại cảm thấy nhẹ nhõm, an tâm rơi vào bóng tối ngọt ngào.