"Kiếm Ma, ta không muón động thủ với ngươi, ngươi hãy thối lui xuống đi, hôm nay – Kiếm Vực không bị tiêu diệt, bọn ta khong có khả năng thối lui, hiện tại tứ phương thế lực đã đủ loạn rồi, tuyệt đối không cho phép Kiếm Vực trở thành thế lực thứ năm nữa." Đao Hoàng lấy tay kéo vạt áo sang một bên, tiến lên trên một bước, nghiêm túc nói.
Độc Cô Vô Thương nhìn sang những đệ tử Kiếm Các một cái, rồi lại nhìn sang Phong Vân Vô Kị đang liệu thương đến lúc khẩn yếu quan đầu, thở dài một tiếng, mở miệng nói: "Đao Hoàng, ngươi hãy ra tay đi!"
Choeng!
Đao Hoàng dùng tay phải rút ra một thanh trường đao dài ba tấc, trên mặt đao ẩn ẩn có quang hoa lưu chuyển, chính là một thanh bảo đao.
"Lão đầu tử! …. " Quân Tử Lan tức thì kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn Đao Hoàng, ở trong ấn tượng của hán ta, Đao Hoàn truwóc giờ chưa hề động dụng đến thanh đao tùy thân, thanh đao này trong mắt của Quân Tử Lan chẳng khác gì đồ trang sức hơn là giá trị thật dụng, không ngờ rằng khi đối diện với lão đầu tóc bạc này, Đao Hoàng lại động dụng thanh đao bên mình đó."
Đao Hoàng dùng tay quăng vạt áo về phía sau, một cổ chân lực vô hình ấn nhập vào trong nội thể của Quân Tử Lan, tại thân thể của hắn ta lưu chuyển một vòng, khiến cho thương thế của Quân Tử Lan đã được chữa trị đi bảy tám phần.
"Mọi thuộc hạ của Đao Vực lùi ra xa một ngàn thước! Kẻ chống lệnh xử lí theo Vực quy!" Đao Hoàng dương tay lên nói.
Không có ai phản đối, đến ngay cả Quân Tử Lan cũng tấn tốc đứng dậy, nhìn sang Đao Hoang một cái rồi giang hai tay ra, ngăn cản chugns cao thủ Đao Vực, rồi sau đó chúng nhân mau chóng hướng về phía sau là lui lại! Cát bụi theo gió mà tấp lên cuồn cuộn.
"Dừng!" Tới ngoài ngàn thước, mấy ngàn Đao Vực chiến sĩ do cực động chuyển sang cực tĩnh, hoắc lấy một tiếng rồi đồng thời quỳ một gối xuống đất, sau đó rút đao ra ròi cắm vào mặt đất ở phía trước mặt, sau đó cung kính nhìn về phía trước.
Những cao thủ từ hoàng cấp trở lên khi giao thủ với nhau sẽ dãn khởi chân khí kích đãng, những cao thủ bình thường căn bổn không có khả năng chịu nổi, không cần đợi Đao Hoàng cất tiếng nói, Ám Vực Ma Quân phất tay một cái, những chiến sĩ của Ma Vực đòng thời lui về phía sau, sau khi lui ra ngoài ngàn thước thì vẫn không yên tâm, Ma Vực tứ tướng lại tiếp tục phất tay, sau đó thì lại lui thêm về sau vài trăm thước.
Trì Thương do dự một lát rồi cuối cùng cũng chọn lựa đi về một phía nơi cách xa hai phương thế lực, sau dó muốn bước sang để mang Phong Vân Vô Kị thối lui, nhưng không ngờ Kiếm Ma Độc Cô Vô Thương đột nhiên ngăn trở nói: "Không cần thiết, y hiện đang liệu thương, không thể di động, kình khí do hai bọn ta giao thủ phát xuất ra căn bổn không thẻ ảnh hưởng đến những cao thủ ở cảng giới kiếm hoàng, các ngươi hãy lui ra sau đi!"
"Các ngươi lui mau, tận lượng lui ra càng xa càng tốt, một khi thấy tình thế không ổn thì lập tức chia nhau ra mà li khai, nhớ lấy, phải nắm chuẩn thời cơ, nhớ là phải làn lượt li khai, đến cuối cùng thì phải cùng nhau li khai, Phong vân Vô Kị cứ giao cho ta, ta sẽ dẫn y li khai, tình hình trước mặt không thể trì nghi, thế lực của đối phương quá thịnh."
Thanh am của Độc Cô Vô Thương vừa dứt thì bên tai của Trì Thương vang lên tiếng nói nhỏ như kiến, đó chính là thanh âm do Độc Cô Vô Thương dùng truyền âm mật thuật để dặn dò Trì Thương nhìn thời cơ mà hành sự.
Trì Thương thầm gật đầu, sau đó nhìn lại Phong Vân Vô Kị một cái, thấy trên trán của y khói trắng càng lúc càng nhiều, rốt cuộc cũng quát lên một tiếng: "Mọi người đi theo ta!" Sau đó thì chuyển thân, mau chóng cất bước lui sang một bên, sau khi lui ra ngoài đó mấy ngàn thước thì dừng lại, từ xa quan vọng lại.
"Ma quân, theo như quan sát của ngài, chúng ta có nên nhân cơ hội kẻ đó bị Đao Hoàng ngăn cản, chúng ta quay sang tiêu diệt đám tân phi thăng giả đó?" Lôi ma tướng đi đến sau lưng của Ám Vực Ma Quân, cúi đầu hỏi.
"Không cần thiết, những kẻ đó chẳng thể làm nên được chuyện gì to lớn cả, chỉ cần tieu diệt được người đứng đầu của bọn chúng là được rồi, hơn nữa – ngươi không có cái đầu hay sao?" Ám Vực Ma Quân hằn học nhìn sang Lôi ma tướng một cái, lạnh lùng nói: "Tại thời gian này mà động thủ thì chẳng phải là muốn chọc ghẹo lão đầu "Đao Hoàng" đó sao? Lão quái vật hắn ta tiến nhập vào Đao Hoàng cảnh giới đã khôn gbiết bao nhiêu vạn năm rồi, Kiếm Hoàng cùng lắm là cũng mới vừa tiến nhập vào hoàng cấp cảnh giới mà thôi, căn bổn vô pháp so sánh, đến lúc đó lão ta tùy tiện tìm một lí do bất kính, ngươi và ta nói không chừng phải nằm lại nơi đây. Chỉ cần có một cái lí do, những cao thủ cấp biệt Vực chủ hoàn toàn có lí do để xuất thủ đối với chúng ta!"
Lôi ma tướng nghe thế thì cúi đầu xuống, lẳng lặng không nói, ai cũng không thẻ nhìn thấy hàn quang trong mắt của y.
Độc Cô Vô Thương cầm lấy một thanh kiếm gỗ hai tấc ra, nghiem túc nói: "Đao Hoàng, mời!"
Đao Hoàng Quân Bất Bại sắc mặt trở nên nghiêm trọng, cũng không khách sáo, trực tiếp dùng hai tay nắm chặt một thanh trường đao lấp lánh hàn quang, nhẹ nhẹ nhàng nhàng, chầm chậm chém một cái xuống dưới, một kiếm này chém xuống có tốc độ cực chậm, đao khí cũng chỉ có một đạo khí nhận sáng rực dài độ ba thốn.
Một đao này của Đao Hoàng hoàn toàn nằm ngoài sở liệu của mọi người, không có lấy một tia yên hỏa khí, cũng không có khí thế bàng đại, gió không thổi, mây không bay, trông chẳng khác gì một đao thủ vừa mới học đao đạo, và hiện đang luyện tập rút đao ra vậy, Đao Hoàng chém xuống một đao này, Ám Vực Ma Quân cũng giật mình kinh hãi. Đó là một loại cảm giác cực độ thất vọng, tại trong ấn tượng của mọi người, hoàng cáp cảnh giới vừa ra tay tất sẽ sinh ra khí thế bàng đại, địa động thiên kinh, nhưng một kích này của Đao Hoàng lại rất là bình đạm, thực sự là chẳng thể nhing thấy được chỗ nào lợi hại cả.
Chư nhân nhìn không ra, nhưng không đại biểu cho Độc Cô Vô Thương nhìn không ra, một đao này của Đao Hoàng thực sự là đã đạt đến đao đạo đỉnh phong, một đao kích xuất, cũng không có bất kì tia năng lượng nào phát tiết ra ngoài mọi kình đạo đều đã uẩn hàm vào bên trong, càng lợi hại là ở chỗ - đao khí ngưng mà không tán, chẳng có một tia nào phát tán ra, đúng là sự ngưng tụ cực độ.
Độc Cô Vô Thương sắc mặt ngưng trọng, đó tịnh không phải là lần đầu ông ta giao thủ với với Đao Hoàng, hai người có thể nói là đều đã hiểu rát rõ đối phương, Đao Hoàng thầm biết Độc Cô Vô Thương có một bộ Độc Cô Cửu Kiếm cơ hồ có thể phá hết mọi võ học trong thiên hạ, đối diện với vị võ giả kinh thế tuyệt tài này, bất kì loại chiêu thức nào cũng đã mất đi ý nghĩa, duy chỉ có dùng lực lượng phá thủ xảo, dựa vào sự cách biệt về công lực mới có thể có thu hoạch.
Nguồn: https://docsach24.comThanh kiếm gỗ dài hai tấc trôn gnhẹ nhàng vô bỉ, nhưng khi Độc Cô Vô thương chém xuống một kiếm lại nặng tựa thái sơn, mũi kiếm chấn động không ngừng dựa vào tốc độ mà mắt thường khó thấy, mỗi khi thanh kiếm gỗ tiến tới phía trước một phần, thân kiếm truyền lại những thanh âm trong trẻo, lòi ra một đạo thanh quang, khi thanh kiếm gỗ tiếp xúc với đao khí thì đã nổ tung ra thành mạt phấn, nhưng một đao này cũng cực tốc ảm nhiên trở lại, phần còn lại của đao khí thì bay qua hai bên thân của Độc Cô Vô Thương, gió nhẹ xua tán, căn bổn không hề thương hại được đến Kiếm Ma.
Độc Cô Vô Thương thở dài một tiếng, khi tay trái lấy lại thanh kiếm gỗ thì nó đã hóa thánh đám bụi phấn, sau đó tùy theo gió mà bay đi, phiêu tán đi.
"Hôm nay ngươi thua ta không phải là ngươi không bằng ta, mà là ngươi không có thanh thần binh như ta, nhưng chuyến này không phải là cuộc tranh đấu tư nhân, nếu như đã nói không xong thì ta cũng chỉ đành ra tay thôi, Mọi thuộc hạ của Đao Vực, xuất thủ!" Đao Hoàng lạnh lùng quát lên một tiếng, đệ nhất thứ giao thủ, Đao Hoang đã có sự hiểu rõ hơn về thực lực của Độc Cô Vô Thương, cũng có thể nói là đã tìm ra đạo phá giải rồi, tuy vô pháp kích bại ông ta nhưng vẫn có thể can ngăn ong ta, khiến ông ta không dám động thủ, mà cũng chỉ càn như thế thì mục đích của Đao Hoàng cũng đã đạt đến rồi.
"Chạy! Nhớ lấy -- hôm nay -- không được quay đầu trở lại!" Trì Thương đỏ hồng đoi mắt, hét lớn lên một tiếng, sau đó huwóng về phía tây bắc mà bay đi, nhưng lại không ngờ là thanh âm vưa dứt thì lại thấy mấy ngàn dệ tử của Đao Vực với bộ mặt lạnh lùng đã ngăn cản đường đi không biết từ lúc nào.
"Nếu như không có an bài vạn toàn, bổn hoàng l;àm sao dám để các ngươi ngồi yên ở một bên!" Thanh âm của Đao Hoàng lúc này truyền lại, chẳng khác gì một khối băng châm đâm thẳng vào tim của mọi người, đem một tia hy vọng cuối cùng của mọi người phá diệt: "Động thủ!"
"Ai dám động thủ, chết!" Một tiếng quát từ phía tây bắc vang lên, một đạo thân ảnh lướt qua hư không với tốc độ cực nhanh, người này nhất thân bạch y, sắc mặt lạnh tựa huyền băng, chính là Tây Môn Y Bắc – y đã xuất hiện. Trong thị tuyến của mọi người, y đạp chân vào trong hư không, loáng một cái đã lao tới bên trên những Đao Vực đệ tử đang mai phục, sâm nhiên nói: "Ta nói qua một lần, ái dám động đậy, tất tử vô nghi!"
Dứt lời, Tây Môn Y Bắc đầu tóc tung bay, đạp bộ hư không, sắc mặt đột nhiên biến đổi, cũng không thấy y có động tác như thế nào, tựa như một đạo kinh hồng phá không xạ đi, vừa xạ rồi lại hiện, khiến cho người ta cớ ngỡ là ảo giác.
Ba dát!
Trong mấy ngàn gã đệ tử Đao Vực đó, đột nhiên có mấy thân thể tách rời ra, phân thành mấy khối, rơi ra tung tóe ….
"Đừng có để ta nói tới lần thứ hai." Tây Môn Y Bắc lạnh lùng nói, nhát thân áo bào trắng kêu lên phành phạch trong không trung, phong độ nhất thời vô song, nhưng chư nhân lúc này chỉ cảm giác mọt cơn gió lạnh thổi qua, khôn hkhỏi toàn thân rét lạnh, không khỏi cùng nghĩ đến một ý niệm.
Người này -- thật quá đáng sợ! ….