Phi Thăng Chi Hậu

Chương 714: Trận chiến cuối cùng (1)

- Gào!

Một trận tiếng gầm khiến người ta khiếp sợ đột nhiên vang lên từ sâu trong hư không phía sau đám ma thần cổ xưa. Trong ánh mắt kinh hãi của nhân tộc Thái Cổ, chín bóng dáng khổng lồ mặc áo bào đen rộng thùng thình, như chim lớn từ sâu trong bóng tối lướt nhanh đến.

"Ầm ầm ầm!"

Tiếng mặt đất rung chuyển liên tục vang lên chín lần. Chín bóng đen như chim ưng lớn kia vượt qua hư không trùng trùng, đáp xuống trên mặt đất ở lỗ hổng không gian hướng tây nam, tay áo bào màu đen rộng thùng thình rũ xuống, những cặp mắt âm tà lạnh lẽo quét về phía mười mấy tên Bắc Hải tù đồ.

"Hắc Ám Quân Chủ!" – Trong kết giới màu xanh lục nhạt, ánh mắt Cổ Vu vừa nhìn thấy chín bóng đen lạnh lẽo kia, trong lòng chợt trầm xuống, trên khuôn mặt vốn bình tĩnh cũng lộ ra vẻ trầm trọng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Chín bóng người vượt qua tầng tầng hư không bay đến này, chính là chín gã Hắc Ám Quân Chủ còn lại của Ma Giới được Chủ Thần thứ mười bốn kêu gọi đến.

"Ầm!"

Một cây trượng bằng xương to lớn từ dưới áo bào đen rộng thùng thình của tên Hắc Ám Quân Chủ đứng chính giữa vươn ra ngoài, cắm mạnh xuống mặt đất. Ven rìa áo bào đen gấp khúc chấm đất, sương đen cuồn cuộn, sau người Hắc Ám Quân Chủ tỏa ra thần lực dao động mãnh liệt. Trong tiếng kêu răng rắc, hư không phía sau Hắc Ám Quân Chủ bỗng xuất hiện một vết nứt thông đến vực sâu bóng tối xa xôi, sương đen dày đặc từ bên trong tràn ra.

- Gào!

Tên Hắc Ám Quân Chủ kia cầm trong tay cây trượng bằng xương, ngửa đầu phát ra một tiếng kêu chói tai. Phía trên Vu vực hướng nam, mây đen tụ tập lại, sấm sét vô tận từ trên đỉnh đầu đám Hắc Ám Quân Chủ không ngừng bắn ra.

Trong tiếng kêu của Hắc Ám Quân Chủ, đám ma thần cổ xưa bắt đầu di chuyển, nhanh chóng nhường ra một con đường rộng rãi ở phía trước đám Hắc Ám Quân Chủ. Tại đầu cuối của lối đi kia là mười mấy tên Bắc Hải tù đồ đã lĩnh ngộ Thế Giới, từ xa xa nhìn chín gã Hắc Ám Quân Chủ khí tức như vực sâu, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng. Dây xích to lớn màu đỏ sậm rũ xuống trước ngực lắc lư trên không trung, tiếng dây xích va chạm leng keng tỏ ra rất vang dội.

Tại ba mặt tây bắc, tây nam và phía nam, tiếng la giết rung trời, năng lượng cuồng bạo gây nên những trận cuồng phong, cuốn qua toàn bộ vùng đất Thái Cổ. Mặt đất rung chuyển ầm ầm, bốn phương tiếng sấm cuồn cuộn. Ba lỗ hổng không gian dường như lúc nào cũng có thể tan vỡ. Ở phía sau chiến trường, sắc mặt Phong Vân Vô Kỵ biến đổi. Ám Cát Cổ Đức và chín gã vương triều đại đế ra tay đã khiến cho tình hình của Thái Cổ càng thêm khó khăn chồng chất, mà tiếng kêu bén nhọn từ Vu vực phía nam truyền tới càng làm cho trong lòng hắn trầm xuống. Nếu như là ngày thường, Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn có thể một mình ngăn cản chín gã vương triều đại đế này, nhưng hiện giờ bản thể của hắn đang kịch chiến với Chủ Thần thứ mười bốn, không thể phân tâm được. Ý thức còn lại trong thân thể chỉ là một phần nhỏ bé không đáng kể, căn bản không thể phát huy được tác dụng quá lớn.

"Vù!"

Cuồng phong gào thét. Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ lóe sáng, mái tóc dài trắng như tuyết sau đầu từng sợi tản ra, tung bay trong cuồng phong.

- Ha!

Phong Vân Vô Kỵ nhìn về hướng Thánh sơn, đột nhiên hét lớn một tiếng. Tiếng hét kia giống như tên rời khỏi cung, chui vào trong màn đêm mênh mông phía xa, cuồn cuộn không dứt, thanh âm liên tục từ bốn phương vọng lại.

- Kéc!

- Gào!

Tiếng hét của Phong Vân Vô Kỵ vừa dừng, phía trên Thánh sơn mấy trăm ngàn cây số, hai điểm sáng một đỏ một trắng nhanh chóng từ sâu trong bầu trời hiện lên, gào thét bay về hướng Phong Vân Vô Kỵ.

- Tổ Loan, Tổ Ly, đi đi!

Phong Vân Vô Kỵ cảm ứng được khí tức của hai siêu cấp hung thú Thái Cổ, liền nhìn về hư không quát lớn.

"Ầm ầm!"

Trên bầu trời ánh chớp lập lòe. Trong tiếng sấm gió cuồn cuộn, hai thân thể một đỏ một trắng kéo dài mấy trăm dặm, mang theo mưa lửa và băng vụn vô tận bay vút qua phía trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Kỵ mấy trăm trượng. Khi lướt qua đỉnh đầu Phong Vân Vô Kỵ, hai đại hung thú bỗng dừng lại chốc lát, hai cặp mắt xanh và đỏ liếc nhìn Phong Vân Vô Kỵ, sau đó kêu lên, thân thể to lớn mang theo tiếng sấm gió như tia chớp bay về phía trước. Giữa đường bọn chúng lại đột nhiên chia ra làm hai, một con bay về hướng lỗ hổng không gian ở tây nam, còn một con bay về hướng lỗ hổng không gian ở tây bắc.

Phong Vân Vô Kỵ nhìn Tổ Loan và Tổ Ly biến mất, trong lòng vẫn nặng nề như trước. Hai hung thú đỉnh cấp mặc dù ngang ngược, nhưng dù sao cũng là thú chứ không phải người, thậm chí còn chưa hóa hình. Thực lực của bọn chúng tuy mạnh nhưng dù sao cũng có hạn, chống lại cao thủ đỉnh cấp của Ma Giới cũng khó phát huy được bao nhiêu tác dụng, căn bản chỉ như muối bỏ biển. Có điều giờ phút này thêm được phần trợ lực nào thì tốt phần đó, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.

Đang lúc suy nghĩ, một cơn gió thơm nhàn nhạt bỗng bay vào trong mũi, nơi khóe mắt có một bóng người quen thuộc nhẹ nhàng lướt qua. Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ giật mình, buột miệng thốt lên:

- Hàn Yên!

Bóng người xinh đẹp lướt qua bên cạnh giật mình, dừng lại cách bên trái Phong Vân Vô Kỵ hai trượng, cặp mắt bất giác nhìn sang, lại vừa lúc nghênh đón ánh mắt của Phong Vân Vô Kỵ. Thân thể hai người đều run lên, bất giác quay mặt sang hướng khác, nhưng cuối cùng vẫn không ai lên tiếng.

Đôi môi Ngạo Hàn Yên khẽ mấp máy, sau đó lại khép vào, trong lòng như có ngàn vạn lời nói, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài thật sâu từ đáy lòng: "Ta và hắn cuối cùng vẫn là có duyên không phận."

Phong Vân Vô Kỵ yên lặng nhìn cô gái trước mắt. Ẩn giấu trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia là sự yếu ớt hoàn toàn tương phản với bề ngoài bất khuất và kiên cường. Loại bất khuất và kiên cường này giống như một bức tường thật dày bảo vệ nàng, cũng ngăn cản những người khác đến quá gần.

Phương hướng tây nam vang lên tiếng chiến đấu ầm ầm. Trong sắp xếp của Thánh điện, nữ nhân vốn được đặt ở sau cùng, nhưng tình thế hiện giờ lại khiến cho những cô gái này cũng phải bước ra chiến trường.

Tại khoảnh khắc Ngạo Hàn Yên lướt qua bên cạnh, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên sinh ra một loại cảm giác, nếu như mình buông tay, có lẽ sẽ không thể gặp lại cô gái có bề ngoài kiên cường nhưng trong lòng yếu đuối này nữa.

- Ta phải đi rồi.

Bốn mắt nhìn nhau, trong tai nghe được giọng nói lành lạnh của Ngạo Hàn Yên, có điều trong giọng nói kia lại mang theo một sự mất mát nhàn nhạt.

Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ có phần ngơ ngẩn nhìn giai nhân trước mắt, đôi môi mấp máy, ngàn vạn lời nói lại hóa thành hai chữ đơn giản:

- Bảo trọng!

Vào lúc này, một tâm tình không thể nào mô tả dâng lên trong lòng, Ngạo Hàn Yên xoay đầu lại, trong lòng sinh ra một xung động mãnh liệt muốn rơi lệ. Tại khoảnh khắc xoay người đi, nước mắt của nàng thật sự tuôn rơi.

"Ta và hắn, lại không có cả cơ hội để thật sự nói lời từ biệt."

Bàn chân khẽ nhún một cái, Ngạo Hàn Yên nhẹ nhàng bay về phương xa. Tại khoảnh khắc nhảy lên, hai vệt nước mắt lành lạnh theo hai gò má tuyệt mỹ của nàng trượt xuống, rơi vào không trung:

- Bảo trọng!

Khi Ngạo Hàn Yên nhẹ nhàng bay lên, Phong Vân Vô Kỵ thấy được hai vệt nước mắt rơi xuống, trong lòng rung động, đôi môi mấp máy, cánh tay bất giác vươn ra như muốn bắt lấy thứ gì, nhưng cuối cùng lại không bắt được gì.

"Bảo trọng!" - Phong Vân Vô Kỵ nhìn Ngạo Hàn Yên hóa thành một bóng trắng tan vào màn đêm dày đặc, trong lòng yên lặng nói.

Từ từ nhắm mắt lại, bóng dáng Phong Vân Vô Kỵ bỗng trở nên mơ hồ, vô số điểm sáng từ trong cơ thể hắn tỏa ra. Một điểm ý thức yếu ớt ẩn chứa trong thân thể này, trong nháy mắt lại bị hắn phân hóa thành chục triệu phần, như tia chớp bay về hướng các chiến sĩ tộc Bàn Cổ ở Vu vực. Ngay khi phân hóa, một tia ý thức cuối cùng mà Phong Vân Vô Kỵ để lại Thái Cổ cũng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại bản năng chiến đấu hình thành qua thời gian dài đằng đẵng.

- Ha!

Trên mảnh đất Vu tộc, các chiến sĩ tộc Bàn Cổ đang liên tục chiến bại. Đột nhiên một hư ảnh nhàn nhạt từ phương xa bay đến, như tia chớp chui vào trong thân thể những chiến sĩ tộc Bàn Cổ này. Thân thể rung động, các chiến sĩ tộc Bàn Cổ đột nhiên nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa thì trong mắt đột nhiên bắn ra một vệt sáng chói mắt.

oOo

Tại không gian đại thứ nguyên.

- Giết!

Thiên sứ dày đặc không thể đếm hết cầm trong tay ngọn thương ánh sáng, giết về phía đại quân huyết tộc. Mặc dù số lượng của huyết tộc gấp mấy chục lần thiên sứ, nhưng đại quân huyết tộc lại lâm vào thế yếu. Tiếng ca tụng của thiên sứ vang khắp vũ trụ. Đám thần phó quỳ rạp giữa không trung, thánh quang màu trắng sữa chiếu rọi khắp nơi. Dưới sự chỉ huy của Tọa thiên sứ cánh lam, vô số thiên sứ tụ tập lại, liên tục phát động những pháp thuật ánh sáng. Huyết tộc gần như không thể ngăn cản được

Trong vòng vây của Tọa thiên sứ và thần phó, Bổn Tôn đứng giữa hư không, quanh người dập dờn thánh lực. Thánh lực dày đặc như thực chất không ngừng cọ rửa hư không trong phạm vi mấy trăm dặm quanh người hắn, nơi này giống như một hải dương ánh sáng khác.

Ánh mắt Bổn Tôn hờ hững nhìn về chiến trường rộng lớn phía trước, trong mắt không có bất kỳ dao động tâm tình nào. Đột nhiên Bổn Tôn lại quay đầu nhìn về phía bên kia chiến trường, tại đầu cuối ánh mắt của hắn chính là Thái Cổ.

Bổn Tôn nhìn về hướng Thái Cổ, không hề cử động, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì. Đám Tọa thiên sứ ở hai bên cũng chú ý tới vẻ khác thường của Bổn Tôn, đám thần phó càng khẩn trương nhìn chằm chằm vào hắn, không hề để ý đến chiến trường. Bầu không khí tỏ ra rất quái dị.

"Bùng!"

Áo khoác màu trắng bạc trên người Bổn Tôn giống như mặt hồ khi có gió thổi qua, nổi lên tầng tầng nếp nhăn. Tại này khoảnh khắc, Bổn Tôn dường như đã có một quyết định.

"Ầm!"

Hư không rung chuyển. Trước người Bổn Tôn, một tên thần phó như người khổng lồ bỗng quỳ trên đường Bổn Tôn đi tới, trầm giọng kêu lên:

- Đại nhân, ngài không thể đi!

Phía sau đại quân Quang Minh đột nhiên an tĩnh lại. Đám thiên sứ phía trước vẫn đang chém giết, nhưng những thiên sứ cấp cao ở phía sau thì đều nhìn về phía Bổn Tôn.

"Cộp!"

Bổn Tôn không hề do dự, một bàn chân bước ra, đạp mạnh xuống trong hư không, đồng thời một bàn tay vươn ra, nhẹ nhàng đăt lên trán tên thần phó cao mấy trăm trượng kia. Sau một tiếng vang nhỏ, tên thần phó mạnh mẽ kia lại không chống đỡ được một giây dưới tay của Bổn Tôn, liền hóa thành mảnh vụn ánh sáng đầy trời, tiêu tán trong hư không.

"Không thể tha thứ!"

Tại hải dương ánh sáng xa xôi, Quang Minh chư thần vẫn quan sát hàng động của Bổn Tôn, lập tức phát một trận tiếng hét giận dữ. Từng luồng sấm sét thần phạt vượt qua hải dương ánh sáng vô tận, đánh vào Bổn Tôn ở không gian đại thứ nguyên.

Sâu trong bóng tối, thần lực hùng hậu hóa thành ánh sánh vàng ùn ùn kéo đến. Huyết tộc trong chiến trường ngẩng đầu lên, thấy được đoàn sấm sét thần phạt kia, sắc mặt trong nháy mắt trở nên không còn chút màu máu nào, đôi môi run rẩy gào lên:

- Chạy mau!

Bổn Tôn hờ hững ngẩng đầu lên, nhìn về phía sấm sét thần phạt đánh xuống, trên mặt không hề có biểu tình. Dưới chân trầm xuống, bóng dáng màu trắng liền từ từ chìm vào dòng sông thời gian, biến mất khỏi không gian đại thứ nguyên.

Tại khoảnh khắc không gian Thái Cổ sắp tan vỡ, ấn ký linh hồn ẩn sâu trong đầu Bổn Tôn cuối cùng đã thức tỉnh. Giữa thần và người, hắn đã chọn cái thứ hai.