"Ồ, ngươi là người luyện Huyền Minh Quyển phải không?" Tử Ngọc một tay ôm eo Tử Hoàng, nghiêng đầu, nhìn Phong Vân Vô Kị , trên mặt đầy vẻ hưng phấn: "Huyền Minh Quyển, cho ta mượn xem được không?"
Thần tình ấy thật khiến người không nhẫn tâm cự tuyệt, nam nhân áo tím tên gọi Tử Hoàng sủng ái vỗ vỗ đầu Tử Ngọc, lắc lắc đầu, nhưng không lên tiếng ngăn cản.
Ngón giữa búng một cái, Phong Vân Vô Kị rất thoải mái đưa Huyền Minh Quyển vứt sang: "Muốn xem phải không, cho nàng."
Sự thoải mái của Phong Vân Vô Kị làm ba người cật kinh, như vậy là dễ dàng lấy được Huyền Minh Quyển!
Tử Hoàng nhận lấy Huyền Minh Quyển, nghi hoặc nhìn qua, sau đó đưa cho Tử Ngọc, Tử Ngọc cười hi hi nhận lấy, lập tức mở sách ra, tử tế coi xét.
"Tử Hoàng, tên khốn này cũng giống chàng." Nữ nhân xinh đẹp tên gọi Đông Hậu thỏ thẻ bên tai Tử Hoàng, cười nói.
"Sao lại giống nhau?",Tử Hoàng vẻ mặt hoang mang.
Người đẹp ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Một dạng nói láo và vô sỉ."
"Tử Ngọc, sao rồi?" Nữ nhân áo đỏ truy hỏi.
"Đông Hậu tỉ tỉ,quyển sách này chỉ có quyển hạ,muội không nhìn ra là thật hay giả." Nữ nhân áo tím ngẩng đầu,nhẹ giọng nói.
"Biết ngươi sẽ giở trò!" Nữ nhân áo đỏ tên gọi Đông Hậu hừ lạnh một tiếng, đột nhiên bật tới, một cánh tay duỗi ra thành trảo hướng tới cổ Phong Vân Vô Kị .
"Làm sao, lại muốn đánh hả?" Phong Vân Vô Kị trong lòng đầy phẫn nộ, ống tay áo dài khẽ vung, tiện trượt về phía sau.
"Bằng vào hai tay ngươi,đừng mong thoát khỏi tay ta.Thiên Sơn Chiết Mai Thủ!" Tay phải Đông Hậu khẽ rung,một điểm sáng đỏ từ ngón út phát ra,đâm thẳng tới trước mặt Phong Vân Vô Kị .
Phong Vân Vô Kị chỉ thấy trước mặt một ánh sáng đỏ, trong mờ ảo,vài điểm màu đỏ không ngờ bắt đầu to dần lên,từng bông hoa hiện ra,ẩn ước có hương hoa mai truyền lại,trong lòng khẽ run, không dám coi thường, toàn lực sử dụng Liễu Nhứ Tùy Phong thân pháp , thân thể nghiêng đi cách tay Đông Hậu ba xích, trôi về phía sau.
"Ngươi thật cho rằng ta không thể làm gì ngươi sao?" Đông Hậu đại nộ, một khoảng sắc đỏ diện tích mười trượng vuông bừng sáng, bao trùm Phong Vân Vô Kị bên trong.
"Thiên Ma khí tràng." Lờ mờ, Phong Vân Vô Kị nghe thấy nữ nhân ấy kêu lên, ngay sau đó chân khí trong cơ thể chuyển động hỗn loạn, thất kinh bát mạch không chịu sự điều khiển, Liễu Nhứ Tùy Phong thân pháp theo đó bị phá giải.
Một bàn tay trắng như ngọc nhanh như chớp tóm lấy cổ Phong Vân Vô Kị , bên tai truyền lại âm thanh nhu mì của Đông Hậu nhưng trong tai Phong Vân Vô Kị lại vô cùng khủng bố: ""Lần này, ta xem ngươi đỡ như thế nào."
Rắc!Băng vụn tung toé!Một cây kiếm băng nát vụn dưới tay Đông Hậu, Phong Vân Vô Kị vội vàng trong khoảnh khắc tạo thành một cây trường kiếm án giữa cổ mình và tay Đông Hậu,thế bản thân qua được một kiếp.
Phong Vân Vô Kị chân phải điểm một cái,thân thể bay về phía sau với tốc độ tối đa.Đối với nữ nhân tên Đông Hậu, trong lòng Phong Vân Vô Kị thêm chút sợ hãi,sát na vừa rồi,y chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể hỗn loạn trong chốc lát,những việc khác y không hay biết gì.
"Đó là võ công gì?Thiên Ma khí tràng?Sao lại có thể như vậy?Ta cách nàng ta còn một đoạn cự li, nàng ta làm thế nào vậy, đột nhiên làm chân khí trong cơ thể ta tán loạn, thật quá mạnh!" Ý niệm trong đầu Phong Vân Vô Kị nhanh chóng xoay chuyển, mới thấy nữ nhân ấy lại muốn động thủ, vội vàng ngăn cản nói: "Từ đã!"
"Ồ,ngươi còn di ngôn gì muốn nói sao?" Nữ nhân áo đỏ Đông Hậu,trên mặt lạnh như băng.
"Quyển Huyền Minh Quyển này, là thứ duy nhất ta có.Tiến bộ của võ công bản thân ta,cùng Huyền Minh Quyển này không có quan hệ gì.Tin hay không là do ngươi!"
"Được rồi, Đông Hậu,lần này chúng ta đến đây, nguyên không phải Huyền Minh Quyển gì, trong tay Tử Ngọc đã có Thái Huyền Kinh, không cần võ công khác nữa. Thái cổ này, người trong kiếm đạo càng lúc càng ít, người này là một cao thủ, để y lại sẽ hữu dụng." Lúc này,Tử Hoàng đã cất tiếng, y mở rộng hai tay, ôm lấy Đông Hậu từ phía sau, vẻ lạnh băng trên mặt Đông Hậu cũng đã tan ra.
"Thiếp đâu có định giết hắn, chỉ là muốn xem y có đủ tư cách gia nhập Nam thăng Bắc đẩu kiếm phái chúng ta hay không thôi!" Đông Hậu cười hi hi nói, quay đầu lại hôn nhẹ một cái lên mặt Tử Hoàng.
"Không được,muội cũng muốn hôn." Tử Ngọc quăng Huyền Minh Quyển đi , chạy lại, thơm một cái trên mặt Tử Hoàng.
Phong Vân Vô Kị thở dài một tiếng, thật không rõ quan hệ của bọn họ là thế nào.
"Gia nhập Nam thăng bắc đẩu kiếm phái của bọn ta không?" Nam nhân tên gọi Tử Hoàng ngưỡng đầu ,nhìn Phong Vân Vô Kị ,cười nói, nam nhân này tướng mạo phổ thông, nhưng một nụ cười này, làm người khác sinh ra cảm giác rực rỡ như ánh mặt trời .
"Ha ha,ý tốt cuả Nam thăng bắc đẩu kiếm phái, thu thiếu niên này vào trong phái, rồi từ từ hỏi nơi giấu của Huyền Minh Quyển thật, a thật là một kế hay." Một tiếng cười lạnh từ trên trời vọng lại,mọi người ngưỡng đầu lên nhìn,ngay dưới một đám mây, một người đàn ông thân hình cao hơn hai thước, đang khoanh tay đứng trên không.Người đàn ông này trên người mặc một bộ huyền thiết khải giáp, gương mặt tục tằn hung tợn, da đen đúa, cổ ngắn ngủn, sau lưng một áo choàng trong không trung tung bay.Nơi duy nhất làm người khác cảm thấy quái dị là đôi mắt của y,ngay cả khi trời còn chưa tối hẳn,nhưng đôi mắt của y trông sáng như bó đuốc.
"Nam nhân này, Ma vực bọn ta cũng cần, Nam thăng bắc đẩu kiếm phái. Tốt nhất đừng có nhúng tay vào!" Âm thanh ồm ồm của người đàn ông ấy trong không trung vọng lại,tiếng vừa dứt,đột nhiên cả vùng, từ trên không rơi xuống hoa lửa đầy trời, ở chính giữa, một hoả cầu lớn từ trên trời rơi xuống.
"Hừ!Hoả ma Xích Luyện Tông!Dám trước mặt Tử Hoàng ta xưng cuồng,là ngươi tự vào tử lộ!" Chưởng môn Nam thăng bắc đẩu kiếm phái Tử Hoàng lạnh giọng nói, lãnh ý trong lời nói làm người nghe kinh hãi.
Phong Vân Vô Kị nghe tiếng quay nhìn sang Tử Hoàng,chỉ thấy Tử Hoàng ngưỡng đầu nhìn hoa lửa đầy trời,trong mắt vẫn đầy trầm tư, bóng người màu tím trước mắt Phong Vân Vô Kị từ từ mờ dần, trên không truyền lại một tiếng kêu thảm!Sau đó bóng người màu tím lại rõ trở lại.Trên tay y không biết từ khi nào đã có một thanh trường kiếm màu tím, trên chuôi kiếm có treo một ngọc bội màu tím,lưỡi kiếm có một giọt máu đỏ thuận theo thân kiếm màu bạc, từ từ rơi xuống.
Bốp!
Một cánh tay thô tráng từ trên không rơi xuống,rơi cách Phong Vân Vô Kị không xa,trên cánh tay hỏa diễm bốc lên,do vết thương, máu màu đỏ rực chảy ra,làm hoả diễm bốc cao lên, lúc lâu không giảm.
Hoả cầu rơi vào giữa đám người Nam thăng bắc đẩu kiếm phái, nổ tung, ép vài chục cao thủ của Nam thăng bắc đẩu kiếm phái bay ra, sau đó,một bóng người đỏ rực từ trong hoả diễm bắn ra, trên không hiện hình ra, chính là kẻ tên gọi Hoả ma Xích Luyện Tông,lúc này hắn đang ôm chặt bả vai tay trái,tay trái hắn đã đứt hẳn, máu đỏ rực không ngừng chảy ra.
Ầm Ầm!Sét đánh,sấm nổ,gió mạnh nổi lên,một con rắn bạc ngoằn nghèo trên không,dưới bầu trời,từ bốn phương tám hướng kéo đến vài cơn lốc xoáy, mưa lớn trong giây lát từ trên trời rơi xuống, dưới mưa ngoài trăm xích không nhìn rõ mặt người.
"Ma vực ngũ tướng, đều vì Huyền Minh Quyển mà đến hả?..." Tử Hoàng bình tĩnh nói, trong tiếng nói không thấy một chút chấn động.
Truyện Sắc Hiệp - https://docsach24.comBốn bóng người trên không dần dần xuất hiện....