Phi Thăng Chi Hậu

Chương 123: Nam Thăng Bắc Đẩu chi loạn

Khi thần thức của Phong Vân Vô Kị xuất hiện tại trên không của Nam Thăng Bắc Đẩu sơn thì chỉ thấy ở phía dưới tử ảnh trùng trùng, trên đỉnh núi là Tử Hoàng với sắc mặt nghiêm túc, bên cạnh là Đông Hậu và Tử Ngọc với thần sắc tiều tụy, trên thân thể đã có nhiều chỗ thụ thương, huyết dịch thấm đầy trên y phục, ở cách đó không xa là Độc Cô Vô Thương với một tay hơi hạ xuống phía dưới, trên đầu tóc bạc trắng và khuôn mặt đều bị nhiễm những vết máu.

Dưới núi của Nam Thăng Bắc Đẩu sơn bóng người trùng điệp, Đao Hoàng Quân Bất Phá ngạo lập ở dưới chân núi, ở sau lưng của ông ta là năm người thần bí thân khoác ngân bào có theo trường đao.

Khi thần thức của Phong Vân Vô Kị xuất hiện tren thiên không thì Đao Hoàng Quân Bất Phá đột nhiên bước lên tren hai bước, thần thái cung kính đến bên tai của một trung niên nam tử có tướng mạo khá uy vũ, bộ râu điểm sương, đầu đội đế quan mà thì thầm cái gì đó, gã nam tử đó khoang tay đứng đó ngước nhìn lên trên đỉnh núi, nhất thân khí tức cưỡng hãn vô bỉ, so với Tử Hoàng thì cường hãn hơn nhiều, giữa chân núi và đỉnh núi là một phiến hỗn loạn, đến nơi nào cũng là những tử thi nằm ngang ngửa, mình đầy vết máu, những người này đều là những môn nhân của Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái.

Khi thần thức của Phong Vân Vô Kị như thủy triều ồ ạt ập đến tren thiên không thì có rất nhiều người cảm giác thấy cổ khí tức cường hãn này, thần sắc đều lập tức biến đổi.

"Cao thủ phương nào?" Đao Đế thần sắc tức thì lạnh lùng, ngẩng đầu lên trên mà quát, sau đó một cổ thần thức cường đại từ bên dưới lao lên, nghênh đón thàn thức của Phong Vân Vô Kị.

Ở giữa các đám mây và mặt đất đột nhiên điện quang lấp lánh, mây đen tề tụ, đạo đạo lôi thanh vang vọng khắp không trung, thần thức của Phong Vân Vô Kị với thần thức của Đao Đế kịch liệt giao kích tại không trung, dẫn phát dị tượng của thiên địa, tranh đấu thần thức là chuyện cực kì hung hãn, hai người tranh đấu khá lâu, trên không trung đã phát xuất vô số khe nứt không gian màu đen, nhưng thủy chung thì không thể làm gì được đối phương, nên cuối cùng là quyết định thối lui.

Đao Đế khẽ hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên trên thiên không, bộ mặt nhìn không thấy bất cứ biểu tình gì, nhưng trong lòng thì cực kì chấn hãi: "Mắt thấy Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái sắp bị công hạ, lúc này lạixuất hiện đế cấp cao thủ, rốt cuộc là có lai lịch ra sao, chẳng lẽ có quen biết với Tử Hoàng hay sao, hay là một vị cao thủ nào xuất quan? Hy vọng là nguyên nhân ở sau thì tốt hơn, nếu không thì phiền phức to."

Bên kia Đao Đế chấn hãi không thôi thì ở bên này, Phong Vân Vô Kị cũng không ngừng chấn kinh, "Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp" vô cùng huyền ảo, dựa vào sự khổ tu không biết bao nhiêu năm của Phong Vân Vô Kị, độ cường hãn của ý thức không chỉ hơn cả mấy trăm lần, nhưng cũng không thể đột phá đệ ngũ trọng thiên – Kiếm Đế Chi Cảnh, nhưng cũng chỉ cách kiếm đế cảnh giới có một bước mà thôi.

Gần ngay trước mắt nhưng lại xa tít chân trời, đạo tu luyện võ -- chỉ e là có một chút cách biệt thì cũng cực kì khó vượt qua.

Phần đầu của Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp tu luyện rất là dễ dàng, nhưng về sau thì độ khó khăn không chỉ gia tăng gấp trăm gấp ngàn lần. Nhưng dù sao thì bộ công pháp này cũng ảo diệu vô song, dựa vào cường độ ý thức của kiếm hoàng hậu kì thì cũng đủ để đối chọi trực tiếp với nhân vật cấp đế rồi.

Thàn thức như triều thủy trở về thân thể, sắc mặt Phong Vân Vô Kị tức thì biến đổi, một hàng chữ tấn tốc xuất hiện trong đầu, quay mình trở lại nói: "Lưu lại một nửa số người thủ vệ Kiếm Các, những người còn lại theo ta đi đến Nam Thăng Bắc Đẩu sơn. Trì Thương, con biết đã đường đi, ta sang đó trước, các con đi cứ theo sau."

Dứt lời, mũi chân nhẹ nhàng điểm xuống một cái, sau đó như chớp giật liền phá không bay đi, chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Trên Nam Thăng Bắc Đẩu sơn, khí phần trở nên khẩn trương, Tử Hoàng sắc mặt phãn nhiên: "Lão hồ li Đao Đế, không ngờ là lần này lại tự thân xuất quan, hơn nữa còn mang theo những chiến sĩ tinh anh của Đao Vực, dựa vào thực lực của chúng ta, căn bổn vô pháp đối kháng với bọn bọ, hiệu quả sát ý đặc thù của Vong Ngã Sát Cảnh đã bị đao ý của hắn ta khắc chế, căn bổn vô pháp phát huy uy lực, sự cách biệt về cảnh giới không ngờ lại lớn đến vậy!"

Trên sắc mặt của Đông Hậu cũng là một phiến khí phẫn: "Lão già này dẫn theo năm sáu cao thủ có thực lực không dưới hoàng cấp cảnh giới, thêm vào đó là Đao Hoàng Quân Bất Phá, bên của chúng ta tuy có Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc tương trợ, nhưng vẫn không thể là đối thủ! Sự cách biệt về thời gian, chúng ta căn bổn vô pháp kéo gần lại."

"Thế -- chi bằng chúng ta đầu hàng đi!" Tử Ngọc đột nhiên mở miệng nói.

Đông Hậu, Tử Hoàng, Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc đồng thời hướng về cô ta mà nhìn, cho đến khi cô ta thấy ngượng liền le lưỡi ra rôig rụt đầu lại.

"Nếu như hiện tại đánh không lại thì chúng ta có thể đầu hàng, cũng có thể bỏ chạy, dù sao thì Đao Đế tuy có võ công cao nhưng không nhất định là chạy nhanh hơn chúng ta." Tử Hoàng giả bộ suy nghĩ rồi đột nhiên cất tiếng nói rất là quang côn [lưu manh, côn đồ].

Tây Môn Y Bắc nghe thấy thế, sắc mặt vẫn lãnh mạc vô tình, chỉ có tay phải là nắm chặt lại, má bàn tay nổi gân dày đặc. Độc Cô Vô Thương nghe thế thì khóe miệng khẽ giựt giựt mấy cái.

"Còn chưa quyết định hay sao? Lần trước, bổn tọa vì một vài nguyên nhân, nên không thể xuất quan, thế mới tha cho các ngươi một mạng, hôm nay bổn tọa dẫn theo bảy cao thủ hoàng cấp, các ngươi còn muốn ngoan cố phản kháng nữa hay sao?" Ở dưới núi truyền đến thanh âm của Đao Đế.

"Sai rồi, là năm vị hoàng cấp cao thủ." Tử Ngọc chống nạnh hai tay, nhảy ra nhìn xuống dưới núi, bất phục khí nói.

"Tiểu nha đầu, cút sang một bên, nơi này không có chuyện của ngươi." Đao Đế chẳng có kiên nhẫn quát.

"Cấp cho các ngươi bốn giây thời gian, bốn giay trôi qua, bổn tọa lĩnh thuộc hạ của Đao Vực biến Nam Thăng Bắc Đẩu sơn thành bình địa."

"Bốn"

"Ba"

"Hai"

Một đạo đao khí bao la chẳng khác gì muốn khai thiên lập địa nối liền thiên địa, hướng về đỉnh núi của Nam Thăng Bắc Đẩu sơn, cho đến khi phân ngọn ngúi này ra làm hai thì đao khí vẫn còn chưa chém xuống, không những thế mà nó như đang tương minh với cả ngọn Nam Thăng Bắc Đẩu sơn, tựa hồ như tùy thời đều có thể sụp đổ.

Trên đỉnh núi xuất hiện ba đạo kiếm khí bàng đại từ ba phía ập xuống, đánh vào đạo đao khí như muốn khai thiên lập địa kia. Một loạt thanh âm toái liệt giòn tan vang lên, ba đạo thông thiên kiếm khí đều tự toái liệt, còn đạo đao khí bàng bạc cũng ảm đạm đi không ít.

Trong hư không lóe lên một đạo nhân ảnh, một người xuất hiện ở bên dưới đạo vô hình đao thể nối tiếp thiên địa đó, tóc dài tung bay, tay phải chưởng về phía trên đạo vô hình đao khí này.

Oanh!

Một tiếng nổ vang lên, đạo đao khí thông thiên do Đao Đế chém xuống thuấn gian vỡ ra tung tóe, phân làm ngàn vạn toái phiến, biến mất vào trong hư không.

Chúng nhân chỉ phát giác trước mắt lóe lên một bóng người, trên Nam Thăng Bắc Đẩu sơn đã nhiều thêm một nam tử ở trần phần trên, trường phát phủ đầu. Truyện Sắc Hiệp - https://docsach24.com

"Ngươi là ai?" Sắc mặt Đao Đế tức thì biến đổi, thông qua thần thức cảm giác thì ông ta đã sớm nhận ra người trước mặt là vị cao thủ vừa rồi đã dùng thần thức thám tra. Có một câu nói : Hành gia vừa xuất thủ, biết ngay là có hay không, Phong Vân Vô Kị vừa tung ra một chưởng chấn phá đao khí của tàn dư của Đao Đế, chỉ cần một chiêu này thôi cũng đủ để Đao Đế biết rõ, người này rất là không dễ trêu.

Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên, phía dưới mái tóc dài lộ xuất ra cặp mắt xán lạn, nhìn chằm chằm vào chư nhân ở phía dưới, lẩm bẩm nói: "Ta là ai? Chẳng lẽ -- các ngươi không nhận thức hay sao?"

Đám người của Tử Hoàng cùng Độc Cô Vô Thương tức thì kinh hãi, bổn lai nghĩ là có cao thủ trượng nghĩa tương trợ, nhưng không liệu được -- nghe giọng điệu của đối phương thì -- lại là cố nhân, nhưng người này là ai? Chúng nhân truy tầm kí ức trong đầu, nhưng lại không thể tìm ra được người có hình tượng như vị nam tử có đầu tóc xồm xoàm thân trên ở trần này.

Độc Cô Vô Thương trong mắt cũng là một phiến mang nhiên, đối với người ở trên đỉnh đầu, ông ta có cảm giác tựa như từng quen biết, nhưng lại không thể nhớ ra được người này là ai! Loại cảm giác này khó chịu phi thường.

Phong Vân Vô Kị thở dài một cái, có chút lạc mịch nhìn xuống dưới: "Thực sự -- là không có ai nhận thức ta sao?"

Một thanh âm run rẩy từ phía dưới vang lên: "Ngươi … ngươi là Kiếm Hoàng sao?"