Phi Chính Quy Luyến Ái

Chương 41: Lần sau không được lấy lý do này nữa

Lúc này Lục Diêu không còn mơ thấy thứ kỳ quái gì nữa, nhưng khi hắn ôm tâm tình thoải mái khoái trá mở mắt, thì lập tức có cảm giác tâm tình tốt đẹp đều chỉ là ảo giác.


Vì cái gì mình lại nhìn thấy An Duy Tư ngồi bên giường, thực nghiêm túc cầm lưỡi dao cắt lên cổ tay? Hắn vẫn luôn tự nhận là am hiểu phỏng đoán nhân tâm, mà từ khi quen biết những người này lại vĩnh viễn theo không kịp tư duy của bọn họ. Đoán đại một cái đi, người này là vì chuyện ban nãy mà cao hứng tới nỗi tinh thần không bình thường, hay là……


Lục Diêu mạc danh nhớ tới một câu không thích hợp: Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tướng báo. (Nhận một giọt ân nghĩa, báo đáp cả dòng sông)


“Ta đoán một chút,” Nghe thanh âm của Lục Diêu bỗng nhiên vang lên, động tác của An Duy Tư lập tức cứng đờ, “Ta đổ máu cứu ngươi về, cho nên ngươi tính toán trả lại?”


Thanh âm bình tĩnh như vậy, bình thường đều là điềm báo Lục Diêu sắp tức giận, An Duy Tư ngoan ngoãn ném lưỡi dao đi, ỉu xìu giải thích, “Sẽ không chết……”


Thật sự bị mình đoán đúng, Lục Diêu cũng không có chút cao hứng nào, chỉ cảm thấy giữa hai người bọn họ, không phải mình bị An Duy Tư làm tức chết, thì là An Duy Tư làm chuyện ngu xuẩn gì đó giết chết chính mình, “Rất tốt, ta hiện tại thực tẫn trách nói với ngươi, kỳ hạn một năm lại tăng thêm nửa năm, cho nên về sau ngươi tốt nhất làm cái gì cũng động não một chút.”


Nghe lời này, An Duy Tư khẽ nhăn mày, một bộ thực buồn rầu.
Chủ nhân chịu cho mình cơ hội đã rất tốt rất tốt, nhưng vì mình mà bản thân bị trọng thương, đây là điều An Duy Tư không thể chấp nhận. Nói vậy y còn có tư cách gì đứng bên chủ nhân?


Trước kia An Duy Tư không để ý từ “tư cách” này, trong mắt y đó chẳng qua là phương thức của đám quyền thần dối trá dùng để phân chia giới hạn giữa mình với kẻ khác, nay y mới phát hiện bản thân cũng bắt đầu để ý thứ này, lại không cảm giác có cái gì không đúng.


Lục Diêu thật sự cảm giác bản thân sắp bị buộc trở thành bác sĩ tâm lý, “Ngươi thật sự muốn làm như vậy cũng được, ngươi chảy một giọt ta tự làm mình chảy hai giọt, ta ngược lại không ngại.” Dùng chính mình để uy hϊế͙p͙ người khác, thật sự là muốn bao nhiêu kỳ quái thì có bấy nhiêu kỳ quái.


Cầm lấy ly nước bên giường uống một ngụm, Lục Diêu quyết định chấm dứt đề tài quỷ dị này, hỏi ra vấn đề từ khi mình tỉnh lại vẫn nghi hoặc, “Đây là đâu?”
“Tinh cầu Thú tộc.”


“……” Ngoài ý muốn sao? Lục Diêu cảm giác mình đã không còn khí lực để cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại rốt cuộc hiểu được nguyên nhân Chris tin tưởng tràn đầy, “Đã xác định đây là cạm bẫy của đế quốc?”


“Ân.” An Duy Tư gật đầu,“Người sở nghiên cứu nói đây là kế hoạch của thượng tầng đế quốc.” Bằng bộ dáng bình tĩnh kia nếu y không nói, khẳng định không ai sẽ hoài nghi y đến cùng đã làm ra chuyện đáng sợ cỡ nào, ngay cả Lục Diêu cũng chỉ cho rằng An Duy Tư đại khái là đi cưỡng bức lợi dụ một phen mà thôi.


“Mục đích của bọn họ?”
“Hẳn là thử thân phận cùng năng lực của ngươi.”


Trầm tư một lát, Lục Diêu vẫn muốn xác nhận một chút, “Giúp ta tìm Chris, ta muốn hỏi hắn một chuyện.” Từ tình huống khi vừa tỉnh lại có thể phán đoán, An Duy Tư trong lúc hắn hôn mê tuyệt đối không có tâm tình hỏi Chris chân tướng, có điều thứ này vẫn nên xác nhận lại một chút thì tốt hơn.


An Duy Tư thực không thích cặp anh em kia, không chỉ vì ấn tượng đầu tiên, càng là vì Elidia tựa hồ ôm ý tưởng không an phận với Lục Diêu, điểm này đã đụng trúng địa lôi của An Duy Tư. Cho nên An Duy Tư khi rời phòng còn có thể thấy rõ ràng đang mất hứng, có thể nói y một chút cũng không muốn tiếp xúc với hai người.


Bọn họ giờ này đang ở trung tâm điều trị của Thú tộc, bởi vì một ít nguyên nhân Chris cũng đang ở đây, An Duy Tư rất dễ dàng tìm thấy gã ở đại sảnh.
“Lục Diêu muốn hỏi ngươi ít chuyện.”


Chris đang tìm đọc văn kiện nghe vậy buông đồ xuống, như nhìn không thấy cái mặt lạnh của An Duy Tư, cười nói, “Nga? Là về huynh trưởng của các hạ sao?”
“Không biết, nếu hỏi chuyện đó ngươi hẳn là biết nên nói như thế nào.”


Nhún nhún vai, Chris đứng lên đi theo An Duy Tư tới phòng bệnh, “Đương nhiên, chúng ta cũng không phải nhân loại dối trá, loại thủ đoạn này ở đây thực thông thường, ta đương nhiên sẽ không tùy tùy tiện tiện lộ ra chuyện riêng tư của người khác.”


Một lát sau, Chris nhàn nhã đi đến, An Duy Tư theo phía sau tiến vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.
“Nghe nói ngươi có chuyện muốn hỏi ta?”


Lục Diêu gật gật đầu,“Ngươi biết rõ nguyên nhân đế quốc làm như vậy sao? Ta không cảm thấy vì thử ta, lại đáng giá để đế quốc đánh đổi một thượng tướng có sức chiến đấu cường đại.”


Hóa ra là vấn đề này, An Duy Tư không dấu vết nhẹ nhàng thở ra, Chris ngồi vào cái ghế trong phòng, hồi đáp, “Ngươi thực thông minh. Thực ra đám ký sinh trùng kia chính là do đế quốc nghiên cứu chế tạo ra, nếu như bị ký sinh sẽ khiến người mất đi thần trí, không sai biệt lắm biến thành một con rối chỉ biết nghe theo mệnh lệnh, ta nghĩ bọn họ đang đánh cược ngươi có quan tâm tới An Duy Tư hay không, nếu ngươi chủ động bảo hộ hắn khỏi bị công kích, tất nhiên giai đại hoan hỉ. Nếu bất hạnh các ngươi đều bị ký sinh, chẳng qua là khiến cho các ngươi trở nên càng nghe lời.” Chris tựa hồ rất tán thưởng loại mưu kế này, “Chung quy vấn đề huyết thống của An Duy Tư làm bọn họ không thể hoàn toàn yên tâm, cho dù giảm bớt một chút sức chiến đấu cũng còn tốt hơn đặt một quả bom bên người, quả thực là nhất tiễn song điêu.”


Thản nhiên giải thích xong, Chris nhận thấy ánh mắt An Duy Tư nhìn chằm chằm mình băng lãnh dị thường, vội vàng giải thích, “Không phải ta thấy các ngươi chết mà không cứu, bởi vì lúc trước ta cũng chỉ biết đế quốc hẳn là muốn đối phó với các ngươi, không nghĩ tới sẽ làm quyết tuyệt như vậy.”


Lục Diêu cảnh cáo trừng mắt nhìn An Duy Tư, lại đặt câu hỏi: “Ngươi làm thế nào lấy được tin tình báo đó?”
“Chúng ta đương nhiên là có phương pháp của chúng ta, không thì đã sớm bị nhân loại giết sạch.”


Đối với vấn đề này Lục Diêu biết bản thân không nên truy vấn tiếp, vì thế liền chuyển đề tài, “Như vậy ngươi hiện tại có thể nói cho ta biết, chuyện của Grant là thế nào không?”


Nghe được vấn đề này, tay An Duy Tư vô thức nắm chặt, Lục Diêu chú ý tới điểm này, mà Chris lại giống như thoái thác, cảm thấy thêm vài phần suy đoán.
“Ta đã biết, đã làm phiền ngươi.”
“Ta đây cáo từ trước.”


Sau khi Chris rời đi, An Duy Tư lại ngồi vào bên giường bệnh, lẳng lặng bồi Lục Diêu, cũng không nói chuyện.
“An Duy Tư.” Lục Diêu bình tĩnh mở miệng, “Chuyện của Grant, có liên quan đến ngươi đi?”


“……!” Đồng tử chợt co rút lại, An Duy Tư ngẩng đầu nhìn Lục Diêu, không thừa nhận cũng không phủ nhận, mà trong lòng bàn tay nắm chặt đã bắt đầu toát mồ hôi.
Đến che giấu cũng không biết làm thế nào, xem ra mình đoán không sai.


Hắn hẳn là phải thập phần phẫn nộ, thập phần chán ghét An Duy Tư đã làm mình mất đi cơ hội rời đi, thế nhưng thực kỳ dị, hắn cư nhiên có chút không thể chán ghét người này. Lục Diêu đương nhiên biết, An Duy Tư cũng không phải ngốc như mình thấy, không hề che giấu như vậy, nếu là người không đầu óc, An Duy Tư cũng không có khả năng trở thành thượng tướng hơn nữa được nhiều binh lính tin phục như vậy. Nhưng chính là vì người này chỉ khi ở trước mặt mình mới ngốc như thế, ngược lại làm người ta không thể trách cứ.


“Ta chán ghét ngươi chỉ nhìn hắn.” Thanh âm trầm thấp nói, An Duy Tư cũng không vì chuyện mình đã làm mà hối hận, nếu được làm lại lần nữa y vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy.
“Chỉ một lần này, lần sau không được lấy lý do này nữa.”


Lục Diêu tinh tế đánh giá An Duy Tư, hiện tại là buổi tối, ngọn đèn bạch sắc chiếu vào người này một thân sắc tố đạm bạc, càng có vẻ vô cùng tái nhợt, so với hắn còn giống bệnh nhân hơn. Nhưng duy độc trong đôi mắt kia, từ đầu tới cuối vẫn phản chiếu bộ dáng của hắn, không biết là không nỡ dời tầm mắt, hay căn bản dời không được.


Lục Diêu không nói gì nữa, An Duy Tư biết hắn đang đợi mình chủ động kể chi tiết, liền thẳng thắn không hề giữ lại.


Thì ra ngày đó, An Duy Tư sau khi rời khỏi chỗ Lục Diêu liền đi tìm Grant, ấy không phải nhất thời quật khởi, cho dù Lục Diêu đêm đó không nói với y những lời đó, y cũng sẽ làm như vậy.


Grant nói bản thân chẳng qua là ôm tâm lý giám thị, không mang theo bất cứ cảm tình nào khác. Thế nhưng An Duy Tư còn hiểu rõ gã hơn chính bản thân gã, gã đang từng chút từng chút bị hấp dẫn, điều này khiến An Duy Tư càng thêm bất an, bởi vì Grant có ham mê đó…… Nếu Grant thích Lục Diêu, chỉ biết có hai kết quả: Grant khống chế không được giết chết Lục Diêu, hoặc là hai người từ nay về sau trở thành tình lữ thật sự. Hai kết quả này vô luận cái nào An Duy Tư cũng không thể chấp nhận.


Dưới tình huống ác liệt như vậy, cái gì bình tĩnh, cái gì nguyên tắc đều có vẻ bé nhỏ không đáng kể. Cho nên buổi tối ngày đó, An Duy Tư sớm nhắn với Grant, sau khi yến hội chấm dứt muốn gã tới một nơi, có chuyện muốn thương thảo.
***


“Thật là, vì một mỹ nhân mà muốn hạ sát huynh trưởng đại nhân, ta thực thương tâm.” Grant ngồi trên một gò đất nhỏ, một tay nâng cằm dưới, thảnh thơi nói.


An Duy Tư đang đứng cách gã không xa, ánh mắt lãnh khốc lợi hại kia, căn bản không ai tin tưởng y vừa rồi vẫn là một bộ say không còn biết gì, “Ta vẫn luôn thực chán ghét ngươi.”


“Đừng trực tiếp như vậy chứ, tuy rằng ta cũng tràn đầy đồng cảm với điểm này.” Vẻ mặt cười hì hì bỗng nhiên thu lại, Grant hơi hơi mím môi, đứng lên, “Xem ra hôm nay chỉ có một người có thể sống rời khỏi đây.”


Dứt lời, hai người cơ hồ là đồng thời rút kiếm quang bên hông. Ở điểm này bọn họ thập phần ăn ý, bởi vì mặc kệ cuối cùng kẻ thắng là ai, nếu sử dụng súng sẽ khó tránh khỏi lưu lại dấu vết, vậy thực không dễ xử lý, hơn nữa làm ra động tĩnh lớn như vậy, cho dù nơi này tương đối hoang vắng, cũng khó bảo đảm không có nhân nhìn thấy.


Hiển nhiên, cuối cùng người thắng là An Duy Tư.
Bị kiếm quang sắc bén đặt trước lồng ngực, Grant nhún nhún vai, liền ném vũ khí trong tay, tựa hồ không chút để ý bản thân sắp bị giết, “Động tác không cần quá thô bạo, sẽ rất đau.”


An Duy Tư không hề sinh ra một tia ý niệm thủ hạ lưu tình, kiếm quang không chút do dự xuyên qua ngực đối phương.


“……” Tên này nhất định là cố ý làm đau như vậy, “Khụ khụ…… Ta muốn làm sáng tỏ một điểm, ta đối với mỹ nhân ngươi tâm tâm niệm niệm không hề có một tia ý đồ gây rối.” Nâng tay che vị trí bị lợi khí đâm thủng, không có gì bất ngờ mà nhiễm đỏ đầy tay, Grant khụ ra một ngụm máu tươi, khóe miệng lại giương lên một mạt độ cong, “Đại khái ngươi sẽ không tin, chung quy ngay cả chính ta cũng không tin.”


Nâng tay rút ra kiếm quang nhiễm huyết, máu lập tức bắt đầu chảy xối xả, Grant chỉ cảm thấy cả người đều mất đi khí lực, trở nên băng lãnh, hàn ý thấu xương dần dần ăn mòn tâm thức……


Sau một gò đất bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay, chỉ thấy một người vừa vỗ tay, vừa mang theo tiếu ý đi ra, “Thật không tệ, ta cảm thấy thực hứng thú với ngươi, có lẽ ta có thể giúp ngươi một chút……”
Người kia là Chris.
***


Dừng ở đây hết thảy đều rõ ràng, lúc An Duy Tư nói đến chuyện bọn họ thế nào từ khi cảnh giác lẫn nhau đến khi hợp tác, Lục Diêu liền mở miệng kêu ngừng, đối với loại chuyện có khả năng khiến người nghe phát hỏa hắn hoàn toàn không muốn nghe.


Xoa xoa cái đầu đau đớn, Lục Diêu mở miệng đang muốn nói gì, lồng ngực lại bỗng nhiên đau nhức, che miệng kịch liệt ho khan, có vài tia máu từ kẽ tay chảy xuống, không đợi An Duy Tư hỏi thăm, liền hôn mê bất tỉnh.