Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 926: Đệ Nhất thành, Phong Cốc (một)

Edit: kaylee


Trong khoảng thời gian này, phụ nữ Hoàng trưởng lão Dược Tông có thể nói là thanh danh lan xa, chẳng những cường giả tiến đến Dược Tông này đã biết đại danh của bọn họ, mà ngay cả toàn bộ Đông Nhạc đại lục đều không người không biết không người không hiểu, cho dù là tiểu hài tử vừa mới bắt đầu bi bô tập nói đều biết đến "sự tích anh dũng" của Hoàng trưởng lão này.


Nghe nói, nữ nhi Hoàng Phỉ Phỉ của Hoàng trưởng lão này kiêu ngạo ương ngạnh, chỉ bởi vì lời nói của một nữ tử tiến đến Dược Tông làm khách đắc tội nàng ta, nàng ta đã thiết kế hãm hại nàng ăn cắp đan phương của Dược Tông! Ai nghĩ nữ tử kia có chứng cớ chứng minh trong sạch, mà sao có thể nghĩ đến, Hoàng trưởng lão không rõ lí lẽ thiên vị giúp nữ nhi nhà mình, không tiếc muốn ra tay đánh chết nữ tử bị oan uổng kia.


Cho dù Hoàng Phỉ Phỉ đã từng tạo thành chấn động thật lớn ở đại lục, nhưng mà trận chấn động kia cũng không có sinh ra ảnh hưởng ở trong dân chúng, chỉ có thế lực cường đại mới biết được những gì nàng ta làm.


Nhưng lúc này đây, nàng ta đã hoàn toàn thân bại danh liệt! Cho dù là tiểu nhi ba tuổi đều cảm thấy khinh thường đối với hành vi của nàng ta!


Nhưng mà rất nhanh lại truyền ra một chuyện cực kỳ chấn động, nghe một số đệ tử Dược Tông nói, lee~lqđ nữ tử bị Hoàng Phỉ Phỉ oan uổng kia vậy mà là đệ tử của Y thánh! Mà lấy tính tình nóng nảy của lão gia hỏa Y thánh, lại như thế nào để cho đồ nhi nhà mình bị người bắt nạt như vậy?


Cho nên, rất nhiều người đều đang chờ xem kịch vui, bọn họ cũng thật muốn biết, giữa Y thánh và Tông chủ Dược Tông, rốt cục ai mạnh hơn!
...........
"Nha đầu thối, lão tử chỉ để ngươi đến Dược Tông trước một bước, ngươi ****** lại gặp phải nhiều chuyện như vậy!"


Lúc này, Cố Nhược Vân đang ở trong phòng nhắm mắt dưỡng tức, thì nghe được ngoài cửa truyền đến một hồi âm thanh rít gào, nàng mở đôi mắt, khẽ nhíu mày, tựa tiếu phi tiếu nói: "Sư phụ, lão nhân gia người đến thật nhanh."
Xoát!


Một bóng dáng màu trắng vọt vào từ ngoài cửa, nhanh chóng vọt tới trước mặt Cố Nhược Vân, ông hiển nhiên là một đường bôn ba chạy đến, cho nên sắc mặt cực kì mỏi mệt, càng là có vẻ phong trần mệt mỏi, một đầu tóc tái nhợt lộn xộn như là thật lâu không có chải vuốt qua.


"Nha đầu, ta nghe nói ngươi chẳng những phế đi nữ nhi của Hoàng trưởng lão Hoàng Phỉ Phỉ, còn thiếu chút làm cho Hoàng trưởng lão sắp hỏng một cái cánh tay, hơn nữa còn buộc hắn viết xuống tội trạng thư." Y thánh hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân, giọng nói còn có chút thở hổn hển chưa vững: "Ngươi thật đúng là có năng lực, đều sắp nháo Dược Tông đên long trời lở đất."


Nghe nói như thế, Cố Nhược Vân nhún vai, vẻ mặt không cho là đúng nói: "Bọn họ trêu chọc ta trước, ta chỉ là tự vệ đứng đắn."


"Ngươi......." Khuôn mặt già nua của Bạch Trung Thiên càng thêm tức giận, hung tợn nói: "Ngươi không thể chờ vi sư sao? Nếu không phải mấy ngày trước ngươi thu Chu Tước, ngươi cho rằng ngươi có thể đánh thắng được lão bất tử Hoàng trưởng lão kia? Vạn nhất đến lúc đó ngươi không thể thương lão, lại bị lão thương lại thì nên làm cái gì bây giờ? Lão bất tử kia vẫn luôn là tiểu nhân trừng mắt tất báo! Ngươi ****** chờ ta đến sẽ chết?"


Bạch Trung Thiên thiếu chút bị tức điên rồi!
Ông chẳng thể nghĩ tới, để cho Cố Nhược Vân đến Dược Tông trước sẽ gặp phải nhiều chuyện như vậy.


Tốt xấu gì Hoàng trưởng lão kia cũng là cường giả cảnh giới Võ Đế, tuy rằng trong tay Cố Nhược Vân có mấy con Linh Thú bảo vệ, lqd nhưng vạn nhất nàng không kịp gọi Linh Thú ra rồi gặp phải độc thủ thì sao? Huống chi, sau lưng Hoàng trưởng lão, là Phong Cốc Đệ Nhất thành!


Còn may hiện giờ cường giả Phong Cốc không ở trong Dược Tông này, nếu không mà nói, chờ mình đuổi đến nơi đây nói không chừng chỉ có thể nhìn thấy thi thể của nàng!


Hiện giờ chỉ cần nghĩ đến lời đồn đãi bên ngoài, Bạch Trung Thiên chính là sợ, lúc đó sau khi nghe được ngôn luận này, ông vội vàng buông xuống chuyện trong tay lập tức chạy đến! Nêý không nếu nha đầu kia ra cái sai lầm gì, phỏng chừng cả đời ông đều sẽ không tha thứ cho mình.