Edit: Kaylee
Ầm!
Giống như ngũ lôi oanh đỉnh (sét đánh đỉnh đầu), bước chân của Hạ Lâm Ngọc lui về sau mấy bước, khuôn mặt thanh tú của hắn vô cùng tái nhợt, có chút không dám tin nhìn Cố Nhược Vân.
"Tỷ, lời này của tỷ có ý tứ gì? Hạ Minh giết cha? Gia gia chết, cũng có liên quan tới y?"
Bởi vì Hạ Lâm Ngọc tới chậm một bước, cho nên chuyện gì đã xảy ra lúc trước đều không rõ ràng, lqđ nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới tâm của Hạ Minh vậy mà có thể tàn nhẫn đến loại trình độ này, ngay cả phụ thân sinh y nuôi y, cũng chết ở trong tay y!
"Không, này không là lỗi của ta, tất cả đều tại tiện nhân Thu Na kia, nếu không phải vì nàng ta, ta cũng sẽ không thể làm ra loại chuyện này."
Nói xong lời này, Hạ Minh không đợi những người khác phản ứng lại đã vọt tới trước mặt Thu Na, bàn tay dùng sức bóp chặt cổ của nàng ta. Giờ này khắc này, Thu Na hoàn toàn nói không ra lời, vẻ mặt sợ hãi nhìn đôi mắt đỏ bừng của nam tử trước mắt kia.
"Tiện nhân, ngươi cũng dám nói với ta loại lời nói dối này, còn dám thông ɖâʍ với người! Nếu không phải tại ngươi, ta hiện tại sẽ có bao nhiêu hạnh phúc?" Hai tay Hạ Minh dùng tốc độ rất mạnh, hận không thể bóp chết nữ nhân trong tay.
Thu Na há to miệng, cổ họng nhưng là không cách nào phát ra một chút âm thanh, mặt nàng ta đỏ lên, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Hạ Sơ Tuyết ngã ngồi ở trên đất.
Nhưng mà, Hạ Sơ Tuyết đã tự thân khó bảo toàn, nơi nào còn lo lắng cho nàng? Cho nên, sau khi trông thấy ánh mắt cầu cứu của Thu Na, nàng ta vội vàng quay đầu, không lại liếc nhìn nàng một cái.
Nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt Thu Na tràn ngập tuyệt vọng và bi thống, thế nào nàng ta cũng không nghĩ tới, ở thời điểm mấu chốt nhất này, Hạ Sơ Tuyết sẽ đối đãi với nàng ta như thế.
"Oa."
Rốt cục Hạ Sơ Linh cũng phục hồi tinh thần lại từ trong si ngốc kia, khóc lớn chạy về phía Hạ Minh, nắm tay nho nhỏ hung hăng gõ lưng Hạ Minh.
"Phụ thân hư, ngươi buông mẫu thân ra, ngươi buông nàng ra!"
Phanh!
Hạ Minh ở bên trong điên cuồng vung một cái tát về phía Hạ Sơ Linh, lập tức, thân mình Hạ Sơ Linh bị đánh bay ra ngoài, l.q.đ đầu vừa khéo đập vào phía trên cột đá, máu tươi đột nhiên chảy ra từ cái ót, thân mình nho nhỏ ngã trên mặt đất, từ đầu tới cuối nàng ta đều mở to đôi mắt mê mang mà nghi hoặc kia.
Nàng ta không rõ, vì sao phụ thân luôn luôn ân ân ái ái với mẫu thân, lại muốn giết mẫu thân?
Nàng ta cũng không rõ, phụ thân luôn luôn sủng ái nàng ta, vì cái gì lại ra tay với nàng ta?
Đương nhiên, điểm này, nàng ta vĩnh viễn cũng không thể hiểu rõ!
Tâm của Thu Na bị chấn động mạnh mẽ, khóe mắt rốt cục chảy xuống hai hàng nước mắt, nàng ta lại nhìn về phía Hạ Sơ Tuyết cầu cứu, dùng hết toàn lực mới phun ra được vài từ từ trong cổ họng: "Cứu……... Cứu muội muội của ngươi."
Hạ Sơ Tuyết cúi đầu, cũng không có liếc mắt nhìn Hạ Sơ Linh ngã vào trong vũng máu một cái.
Như thế, rốt cục tâm của Thu Na cũng hoàn toàn tuyệt vọng.
"Ha ha ha!"
Bỗng nhiên, Thu Na cười to hai tiếng, cũng không biết lấy lực lượng từ đâu đến một chưởng đẩy Hạ Minh ra ngoài, rồi sau đó thân thể của nàng ta cũng lui về phía sau mấy bước, con ngươi tràn ngập hận ý thấu xương nhìn chằm chằm Hạ Minh.
"Hạ Minh, ngươi có biết, ở trên đời này, người ta yêu nhất là ngươi, ta hận nhất, cũng là ngươi! Ngươi đã từng cho ta bao nhiêu thề non hẹn biển? Ngươi còn từng nói, rồi sẽ có một ngày ngươi sẽ quang minh chính đại nghênh thú ta về nhà, nhưng cuối cùng ta chờ được, lại là tin tức thành hôn của ngươi và tiểu thư Mạc gia!"
Thu Na hơi hơi nhắm hai mắt lại, ở giờ phút này trái tim kia vẫn không ngừng đau đớn như trước.
"Kỳ thực, tiểu thư Mạc gia kia cũng là một người đáng thương, bởi vì cái gì nàng cũng không biết, năm đó nếu không phải ngươi thiết kế nàng, nàng cũng sẽ không thể phương tâm ám hứa đối với ngươi, nhưng cho dù như thế, ta vẫn hận nàng, cho dù nàng đáng thương lại như thế nào, ai bảo nàng đoạt đi ngươi?"