Edit: Kaylee
Mắt thấy hai người đánh càng túi bụi, rốt cục Cố Nhược Vân cũng phục hồi tinh thần lại, cau mày nói: "Hai người các người tất cả đều dừng tay cho ta."
Ở trong nháy mắt dứt lời, hai người trong hư không đều thật nghe lời dừng tay, chỉ là hai người vẫn nhìn nhau không vừa mắt, ai cũng không cam lòng rơi lại phía sau!
"Tiểu Dạ."
Cố Nhược Vân có chút bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: "Làm sao chàng trở nên vọng động như vậy?"
Thiên Bắc Dạ nhìn hồng y nam tử, cuối cùng vẫn hạ xuống từ trong hư không, đứng ở bên người Cố Nhược Vân, vẻ mặt ủy khuất nói: "Vân Nhi, l^q"đ trong tay hắn có bức họa của nàng, khẳng định có ý đồ bất lương đối với nàng! Ta chỉ muốn đoạt lấy bức họa kia mà thôi, hắn không cho ta, chúng ta lập tức đánh lên."
Không sai!
Theo Thiên Bắc Dạ, khẳng định là người kia có ý đồ gây rối, nếu không mà nói vì sao trong tay hắn lại có được bức họa của Cố Nhược Vân? Hơn nữa còn khắp nơi hỏi thăm tin tức của nàng.
Này không phải là có ý đồ bất lương thì là cái gì?
Giờ phút này, hồng y nam tử lại không còn để ý tới Thiên Bắc Dạ, đôi mắt nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân.
Trong mắt kia có kích động, còn có vui sướng, nhưng càng nhiều hơn chính là áy náy.........
Nhiều năm như vậy, từ sau khi nàng sinh ra, mình đã không có một ngày làm bạn bên nàng.
Thế cho nên có một ngày nàng xuất hiện ở trước mặt của hắn, hắn cũng không nhận ra nha đầu này chính là nữ nhi hắn tâm tâm niệm niệm.
Hồng y nam tử há miệng thở dốc, nhưng dù có thiên ngôn vạn ngữ, trong lúc nhất thời lại nói không nên lời.
Nhưng mà, đôi mắt của hắn vẫn luôn nhìn Cố Nhược Vân, không dời đi được.
Thiên Bắc Dạ nhíu mày, bước về phía trước hai bước chắn ở trước mặt Cố Nhược Vân, cũng vừa đúng chặn tầm mắt của hồng y nam tử.
"Tiểu tử thối! Mau cút ngay cho ta!" Hồng y nam tử tức giận rồi, tiểu tử thối này vậy mà dám dính lấy nữ nhi bảo bối nhà mình, lại còn muốn cướp đi bức họa của nữ nhi bảo bối từ trong tay hắn?
Hắn đây đặt người làm phụ thân như mình ở chỗ nào?
Thật hiển nhiên, Thiên Bắc Dạ còn không biết mình đã đắc tội nhạc phụ đại nhân tương lai, dù sao vừa rồi ánh mắt Hồng Liên Lĩnh chủ nhìn Cố Nhược Vân quá mức ****, hoàn toàn là hình tượng dáng vẻ khinh, khó trách Thiên Bắc Dạ sẽ đối địch với hắn như thế.
"Tiểu Dạ, đây là nghĩa phụ của ta."
Trên trán Cố Nhược Vân xuất hiện ba đường hắc tuyến, bất đắc dĩ nói một tiếng.
Nghe nói như thế, Thiên Bắc Dạ mới tránh ra, lại vẫn không hề rời đi Cố Nhược Vân một bước, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn hồng y nam tử.
Hồng Liên Lĩnh chủ thiếu chút bị tức điên rồi.
Tiểu tử thối này có ý tứ gì? Vậy mà lại cảnh giác hắn như vậy? Chẳng lẽ hắn còn có thể bắt cóc nha đầu kia chạy đi hay sao?
Đợi chút!
Mình là phụ thân của nha đầu kia, cho dù bắt cóc lại thế nào? Chẳng lẽ hắn lại không thể cướp đi nữ nhi nhà mình?
"Ha ha ha, không biết Hồng Liên Lĩnh chủ quang lâm Lưu Phong quốc nho nhỏ ta đây là vì chuyện gì?"
Lại đúng vào lúc này, một tiếng cười bỗng nhiên truyền ra từ trong hư không, rồi một bóng dáng màu vàng sáng dần dần hiện ra, rơi vào trong mắt mọi người.
Từ khi hồng y nam tử xuất hiện ở trong Lưu Phong quốc, Cao đế đã phát hiện, huống chi hắn còn uy hϊế͙p͙ một quan binh thủ thành, muốn không bị biết cũng không có khả năng! Nhưng làm cho Cao đế kinh ngạc là, Hồng Liên Lĩnh chủ này chạy thật xa tới nơi này lại chỉ vì tìm một nữ nhân?
Thậm chí vì nữ nhân kia, cầm một bức họa hỏi thăm chung quanh?
Nghĩ đến đây, Cao đế khẽ nheo mắt, nhìn về phía hồng y nam tử trước mặt Cố Nhược Vân, ánh mắt xẹt qua một tia sáng khác thường.