Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 855: Vạch Trần Chân Tướng (Một)

Edit: Kaylee
Đại đường huyên náo nháy mắt yên tĩnh xuống.
Phần đông các tân khách hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều mang theo vẻ kinh ngạc rõ ràng, hiển nhiên không biết rốt cục lờ Bạch Trung Thiên nói là thật hay là giả.


"Ha ha," Hạ Minh cười lạnh một tiếng, bên môi nâng lên tươi cười trào phúng: "Bạch Trung Thiên, ngươi ít ở nơi này ngậm máu phun người, chuyện không có bằng chứng ngươi cũng dám nói? Hạ Nhược Vân là thân sinh nữ nhi của ta, vì sao ta phải hại chết nàng? Nhưng mà cũng may ánh mắt thế nhân đều là sáng ngời, leelqđ cách làm người của Hạ Minh ta, tin tưởng tất cả mọi người đang ngồi ở đây vô cùng rõ ràng! Ngươi và nữ tử này cấu kết, mưu hại nữ nhi đáng thương kia của ta, hiện giờ còn muốn vu oan giá họa! Ta nói cho ngươi biết, hôm nay có Kim Đế còn có các vị tân khách ở đây, âm mưu của ngươi tuyệt không đạt được."


Bạch Trung Thiên nhún vai, chuyển mắt nhìn Cố Nhược Vân bên cạnh, cười tủm tỉm hỏi: "Đồ nhi, lễ vật con chuẩn bị tặng cho lễ thành thân của Hạ Sơ Tuyết?"


Ngay từ đầu, Cố Nhược Vân đã không có nói thêm một câu, chỉ là đang chú ý biểu cảm của Hạ Minh, hiện giờ nghe được giọng nói của Bạch Trung Thiên, nàng cười nhạt, bàn tay vừa lật, một khối ngọc bội trong suốt xuất hiện ở bên trong bàn tay của nàng.


"Đây chính là hạ lễ ta tặng cho tân hôn của Hạ Sơ Tuyết và Lục Trầm, hi vọng mọi người Hạ gia các ngươi sẽ thích."
Vừa nghe lời này, ánh mắt của chúng tân khách đều dừng ở lòng bàn tay của Cố Nhược Vân, trên mặt bất giác nâng lên vẻ khinh thường.


"Một khối ngọc bội mà thôi, thứ này Hạ gia có nhiều mà, chẳng lẽ đường đường đồ đệ của Y thánh, lại tặng cho người khác loại mặt hàng phổ thông này."


"Tuy rằng ngọc bội này chế tác cũng không tệ lắm, đáng tiếc lễ vật quá mức bình thường, ta còn tưởng rằng nàng có thể lấy ra cái gì tốt chứ."


"Ít nhiều vì tính tình của gia chủ Hạ gia không tệ, đối mặt với loại nhục nhã này còn có thể bất động thanh sắc, nếu là ta đã sớm nổi giận! Nàng lấy một khối ngọc bội làm hạ lễ, không phải là muốn nói Hạ gia đã nghèo đến mức ngay cả ngọc cũng mua không nổi sao?"


Đối mặt với giọng nói trào phúng này, trên mặt Cố Nhược Vân vẫn luôn lộ tươi cười nhẹ nhàng, đột nhiên, ở dưới ánh mắt của mọi người, một luồng linh lực theo lòng bàn tay của nàng chậm rãi tràn ra, đưa vào trong ngọc bội.


Ngay sau đó, một giọng nói kiêu ngạo tàn nhẫn truyền ra từ trong ngọc bội kia........


"Cho dù chuyện này là ta làm lại như thế nào? Ai bảo nghịch nữ Hạ Nhược Vân kia rất không thức thời! Nàng ngỗ nghịch phụ thân, bắt nạt thứ muội! Ngay cả bảo vật vốn thuộc về thứ muội cũng dám đoạt, diễn.đ@nlêquý"đôn quả thực chính là đại nghịch bất đạo! Thượng Cổ Thần Tháp vốn chính là của Tuyết nhi, ngày Tuyết nhi sinh ra thì thiên giáng dị sắc, là chủ nhân của Thượng Cổ Thần Tháp! Mà Hạ Nhược Vân, cho dù bọn họ là sinh ra cùng một ngày, lại là thân tai họa, tất nhiên sẽ mang đến vận rủi cho Hạ gia!"


"Đáng tiếc là, trước khi tiện nhân đáng chết kia chết, ta cũng chưa thể lấy được Thượng Cổ Thần Tháp! Nàng tiện giống mẫu thân của nàng! Nếu không phải mẫu thân của nàng là người Mạc gia, ta sẽ cưới nàng ta? Quả thực là buồn cười, ta yêu chỉ có một mình mẫu thân của Tuyết nhi, chỉ có nữ tử dịu dàng thiện lương như nàng ấy, mới xứng đôi với ta!"


"Cố Nhược Vân, ngươi cho rằng ngươi nói ra ngoài sẽ có người tin tưởng? Hiện tại ở trong mắt mọi người, Hạ Minh ta chính là một chân quân tử trọng tình trọng nghĩa! Không ai sẽ tin tưởng ta lại làm ra chuyện như vậy!"
...........


Lúc này, không khí đại đường đột nhiên yên tĩnh xuống, vì vậy giọng nói quen thuộc này vô cùng rõ ràng ở quanh quẩn bên tai mọi người.
Không chỉ những người khác, ngay cả bản thân Hạ Minh cũng ngây ngẩn cả người, sắc mặt ‘xoát’ một cái trở nên tái nhợt, không có một chút huyết sắc.