Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 807: Lần đầu gặp (bốn)

Edit: kaylee
Hạ Minh hơi hơi nheo lại con ngươi, đáy mắt xẹt qua một chút sắc bén, nhanh chóng lướt qua, y mỉm cười với Cố Nhược Vân: "Cố cô nương, lúc trước nữ nhi của ta không hiểu chuyện có nhiều đắc tội, vừa rồi ta đã giáo dục nàng, kính xin Cố cô nương đừng so đo với một đứa trẻ."


Cố Nhược Vân rũ mắt, che đậy cười lạnh trong mắt kia.
Sáu năm!
Y vẫn là một chút biến hóa cũng không có!


Đã từng, gương mặt dối trá này, không chỉ lừa thế nhân, mà còn lừa gạt nàng nhiều năm như vậy! Cho dù năm đó Hạ Minh luôn luôn không thích mẫu thân, lại coi như tương đối từ ái đối với nữ nhi nàng đây.
Nhưng tất cả những thứ này, ở sau khi gia gia qua đời đã thay đổi!


Cố Nhược Vân che giấu sát khí ngập trời trong mắt, như là không có việc gì ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của Hạ Minh, đạm mạc cười nói: "Ta và Mạc Thượng Phi có ước hẹn, là tới tìm hắn, không biết hiện tại Mạc Thượng Phi có ở hay không?"


"Hả?" Trong mắt Hạ Minh hiện lên vẻ nghi ngờ: "Hắn vừa mới trở về, ta đây lập tức phái người đi thông báo cho hắn, Cố cô nương, ta có thể hỏi một chút sư phụ của ngươi là người nào hay không?"


Ở trong toàn bộ Đông Nhạc đại lục, có vẻ không có một gia tộc cường đại nào họ Cố, một khi đã như vậy, vậy thì thế lực bổn gia của nàng tất nhiên không phải thật cường hãn, vì vậy Hạ Minh mới muốn thăm dò sư phụ của nàng!


Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng: "Thế nào? Hạ gia có thói quen tra nguồn gốc?"


"Ha ha," Hạ Minh xấu hổ cười hai tiếng, mặt mày kia xẹt qua vẻ sắc bén: "Ta chỉ hỏi một câu mà thôi, l^q"đ dù sao hiện giờ Mạc Thượng Phi là người Hạ gia ta, hắn kết giao bằng hữu ta tất nhiên muốn hiểu rõ, xin Cố cô nương yên tâm, ta cũng không có ác ý gì."


Cố Nhược Vân quét mắt nhìn Hạ Minh, giọng điệu bình tĩnh lạnh nhạt: "Ta không môn không phái, một mình độc thân mà thôi."
Nghe nói như thế, Hạ Minh mới nhẹ nhàng thở ra, nếu nữ nhân này không có hậu trường gì, vậy chuyện kế tiếp sẽ đơn giản hơn.


Chỉ là y vừa muốn nói cái gì đó, đã thấy được tôi tớ đang dẫn Mạc Thượng Phi đi tới, đột nhiên nuốt xuống lời nói đến bên miệng.


Có một số việc xử lý sau lưng là đủ rồi, y không cần bày ra bên ngoài, nếu không mà nói, vì đối phó nữ nhân này hủy đi thanh danh từ trước tới nay của Hạ gia, vậy rất không đáng giá.
"Cô nương."


Lúc nhìn thấy Cố Nhược Vân, hai mắt Mạc Thượng Phi sáng lên, vội vàng đi tới, vẻ mặt mang theo hưng phấn: "Ngươi thật sự đến đây."


"Ừ," Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Ta tính cước trình của các ngươi, hẳn là hôm nay đến, cho nên ta mới đến Hạ gia tìm ngươi, đây là lúc trước ta đã đáp ứng ngươi."


Kỳ thực, ngay từ đầu Mạc Thượng Phi còn lo lắng Cố Nhược Vân nuốt lời, không nghĩ tới nàng thật sự đến đây, thật sự vượt ngoài dự kiến của hắn. Tuy rằng vị cô nương này có quen biết với tỷ tỷ, nhưng mà bọn họ cũng không quen biết, nàng không cần phải giúp đỡ một người xa lạ.


"Thượng Phi, ngươi quen biết Cố cô nương?" Hạ Minh khẽ nhíu mày, tầm mắt quét về phía Mạc Thượng Phi.
Mạc Thượng Phi gật gật đầu: "Đúng, vị cô nương này có quen biết với biểu tỷ, cho nên chúng ta mới quen biết."
Hạ Minh giật mình, lại đưa mắt đánh giá Cố Nhược Vân.


Nữ tử này quen biết nữ nhi ngỗ nghịch bất hiếu kia của y?
Một khi đã như vậy, vậy càng không thể lưu nàng lại!


Nghĩ vậy, Hạ Minh hít vào một hơi thật sâu, khuôn mặt anh tuấn lại dương lên một chút tươi cười: "Thì ra là thế, lqđ không nghĩ tới Cố cô nương vậy mà quen biết nữ nhi đáng thương kia của ta, ôi, đáng thương nữ nhi kia của ta tuổi còn trẻ đã hương tiêu ngọc vẫn, mà Y thánh Bạch Trung Thiên - kẻ thù của nàng còn tiêu dao ở ngoài!"


Khi nói lời này, y lau lau nước mắt ở khóe mắt, than nhẹ một tiếng, vẻ mặt bi thương và thống khổ.