Edit: kaylee
Dư lão nắm chặt nắm tay của Lăng Nghị, trong mắt ông hàm chứa một chút lạnh lùng sắc nhọn.
"Lăng gia chủ, tỷ thí giữa vãn bối, ngươi một người trưởng bối nhúng tay, có vẻ có chút không tốt đi?"
"Cút ngay!"
Một tiếng quát lớn truyền ra từ trong miệng của Lăng Nghị, lão hận đến hai mắt đỏ bừng, giống như muốn ăn thịt người: "Ta mặc kệ tỷ thí hay không tỷ thí gì, ta chỉ biết là nàng làm cho tôn tử của ta trở thành một phế vật, vậy hôm nay nàng nhất định phải chết ở chỗ này!"
Dư lão cười ha ha hai tiếng: "Lăng gia chủ, tôn tử của ngươi học lầm công pháp, cho dù là không bị người đánh phế, cũng nhất định là không thể hơn người, từ nay về sau tu vi là khó có thể tiến bộ."
Giống như tình thiên phích lịch (sét đánh giữa trời quang), trực tiếp làm Lăng Nghị ngốc ở ngay tại chỗ.
Dư lão nói cái gì? Cho dù Cố Nhược Vân không phế Lăng Hi, hắn cũng là một phế vật?
Không!
Không có khả năng!
Thi Vân tiểu thư nói qua, mật pháp kia không có di chứng gì, nhất định là lão nhân này vì che chở Cố Nhược Vân mà cố ý lừa bịp bản thân.
"Ngươi cho rằng nói những lời này ta sẽ tin tưởng sao?" Lăng Nghị lửa giận ngập trời rống lớn nói, "Ta khuyên các ngươi vẫn là giao Cố Nhược Vân đến trong tay ta, nếu không mà nói, đừng trách ta không khách khí! Hi nhi là độc đinh (con trai duy nhất) của Lăng gia chúng ta, nếu hắn bị phế đi, chẳng khác nào Lăng gia chúng ta tuyệt hậu! Cho nên ta cần phải làm cho nha đầu thối đáng chết kia trả giá sinh mệnh!"
Rống!
Lăng Hi cuồng nộ (tức giận điên cuồng) rít gào một tiếng, nhưng mà, hắn cũng không có đánh về phía Dư lão, cũng không có nhằm về phía Cố Nhược Vân được Dư lão bảo hộ ở sau người.
Mà là chộp tới La Âm ở trong đám người........
"Nguy hiểm!"
Dư lão biến sắc, ngay tại lúc ông muốn tiến lên, một đạo kình phong dừng ở trên đùi ông, ‘phịch’ một tiếng, đùi của ông mềm nhũn, nặng nề té ngã trên đất.
Giờ khắc này, mộc trượng (gậy gỗ) Dư lão nắm chặt trong tay, ‘lạch cạch’ một tiếng, mộc trượng bị ông làm gãy thành hai đoạn, trên khuôn mặt thương lão kia đặc biệt khủng bố, khuôn mặt xanh mét nhìn người Luyện Khí Tông làm như không có việc gì, phun ra từng từ từng chữ.
"Luyện Khí Tông!"
Đúng vậy, vừa rồi nơi phát ra đạo lực lượng kia, quả thật thuộc về Luyện Khí Tông!
Chuyện làm cho ông không dự đoán được, là ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Luyện Khí Tông vậy mà cũng dám âm thầm xuống tay!
Tốt!
Tốt lắm!
Khoản nợ này, Dư lão ông nhớ kỹ!
"La Âm!"
Nhìn thấy Lăng Nghị chụp tới La Âm, Cố Nhược Vân sốt ruột la lớn.
Khả La Âm còn không có phục hồi tinh thần lại, đã rơi vào trong tay Lăng Hi........
"Ha ha ha! Cố Nhược Vân, ngươi cho rằng có người Bách Thảo Đường che chở ngươi là ngươi có thể an toàn? Đáng tiếc ngươi quá coi thường Lăng Nghị ta, nếu ngươi muốn bằng hữu ngươi an toàn, vậy bất luận ta làm cái gì ngươi cũng không thể phản kháng! Nếu không, ta sẽ bóp chết nàng!"
Tay của Lăng Nghị bóp thật chặt cổ của La Âm, vẻ mặt hung ác nói.
"Cố Nhược Vân, ngươi mặc kệ ta!" La Âm hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Nghị, không chút sợ hãi nói, "Lăng Nghị, lão gia hỏa đáng chết không biết xấu hổ ngươi! Là bản thân tôn tử của ngươi muốn lập ra khế ước sinh tử với Cố Nhược Vân, bản thân bị phế trách ai? Không nghĩ tới đánh nhỏ thì già đến, các ngươi ****** còn có xấu hổ hay không?"
"Ngươi câm miệng cho lão tử!"
Lăng Nghị nâng lên bàn tay to hung hăng tát một cái ở trên khuôn mặt của La Âm, lapạ tức, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều hơn dấu năm ngón tay.
Nhưng mà La Âm không khóc cũng không có kêu, nàng ɭϊếʍƈ vết máu ở khóe miệng, một trong hai mắt hàm chứa đùa cợt.
"Hai người viết khế ước, là cường giả Luyện Khí Tông làm chứng, chẳng lẽ ngươi không để ý tới người của Luyện Khí Tông?"
Khi nói chuyện, hai mắt của nàng quét về phía Luyện Khí Tông.