Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 744: Diệt Tiên Địa (1)

Tại thời điểm Vinh Hân muốn lên tiếng mỉa mai, nụ cười đột ngột trở nên cứng ngắc, giống như nhìn thấy quái vật, hai mắt mở to, trong mắt lộ rõ tia hoảng sợ.


Vốn chỉ có một mình Cố Nhược Vân, bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện vô số người cùng Linh thú, nhanh chóng chiếm cứ lấy toàn bộ chiến trường, từ xa nhìn lại lít nha lít nhít một mảnh, hơn nữa thế lực đều rất hung hãn.
Đây... Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Những người kia là từ đâu xuất hiện?


Nhưng điều khiến nàng kinh ngạc ở phía sau...
Trên bầu trời xuất hiện một Thanh Long khổng lồ,Thanh Long kia giống như quân vương nhìn xuống nhân loại nhỏ bé. Mà bên dưới nó, một con Bạch Hổ ưu nhã cất bước, bên trong đôi mắt xanh thẳm tràn ngập ý cười.


Bên cạnh Bạch Hổ là rắn Huyền Vũ, ánh mắt của nó cũng rất xinh đẹp, dưới ánh hoàng hôn, vỏ ngoài cứng rắn tỏa ra khí tức muốn đoạt người.
- Đây... đây chẳng phải là tứ đại Thần thú Huyền Vũ, Bạch Hổ còn có Thanh Long sao?
Vinh Hân hoàn toàn bị dọa sợ.


Nàng đã sớm nghe nói qua, bên người Cố Nhược Vân có được Thanh Long cùng Bạch Hổ, nhưng đồn đại cũng chỉ là đồn đại, Thần thú trong truyền thuyết làm sao lại xuất hiện ở đây? Không thể tin được đó lại là thật! Bởi vì đây chính là hình dáng của ba Thần thú, so với trong sách cổ vẽ ra giống nhau như đúc.


Nếu như có thêm một Chu Tước, liền tập hợp đủ tứ đại Thần thú!
- Rất lâu không xuất hiện, rốt cuộc có thể thả lỏng tâm tình một chút rồi.
Viêm ngáp một cái, hai mắt còn buồn ngủ nheo nheo lại, một cỗ uy thế cường đại vô hình xuất hiện, khiến những người ở đây mặt đều biến sắc.


- Đây là… Võ Tôn?
Vinh Hân cắn chặt môi, có thể hóa người Linh thú cũng là Võ Tôn cấp bậc cường giả, đồng thời sức mạnh còn khó lòng địch lại! Nhưng là cụ thể là cấp bậc gì, nàng không cảm nhận được.
- Toàn bộ người của Tiên Địa, giết cho ta!


Cố Nhược Vân chậm rãi ngẩng đầu, trong ánh mắt lóe lên một đạo sát khí:
- Còn nữa, đem thi thể của bọn chúng treo lên đánh đủ trăm ngày cho ta!
Nàng không chỉ muốn giết người của Tiên Địa, mà còn muốn đem xác bọn chúng đánh đủ trăm ngày.


Lần này không chỉ vì báo thù cho Hạ Lâm Ngọc, mà còn để sau này khi nàng rời khỏi Tây Linh đại lục, trong thiên hạ sẽ không còn kẻ nào dám động vào người của nàng.
Tâm địa ác độc thì sao? Tàn nhẫn thì đã làm sao?


Chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ những người thân bên cạnh, nàng không ngại độc ác một chút!
- Ngươi... Các ngươi muốn làm gì?
Vinh Hân rốt cục cảm thấy sợ hãi, chân không tự chủ lùi về phía sau, cắn chặt môi trắng bệch:


- Cố Nhược Vân, ta bây giờ là người của Tiên Địa, ngươi lại dẫn theo nhiều cường giả như vậy, nhưng dù sao cũng không phải đối thủ của Tiên Địa!
Cố Nhược Vân giống như không nghe thấy Vinh Hân nói gì, nói xong những lời kia không nhìn Vinh Hân lấy một chút, nhàn nhạt nói ra:


- Ngoại trừ Y Môn, những kẻ khác… giết hết cho ta!
Nàng không phải muốn buông tha Y Môn, mà là chuyện của Y Môn, nhất định phải để chính tay Vệ Y Y xử lý.
- Tuân mệnh!
Đám thuộc hạ đồng thanh đáp, thanh âm vang dội khắp chiến trường.


Thiên Khải Tôn đứng sau đám người kia, quan sát động tác của Cố Nhược Vân, bất giác cười khổ một tiếng, thở dài nói:


- Lần này xem ra nha đầu quả thực đã có chủ ý, đã như vậy, ta chỉ có thể thuận theo nàng. Đều do đám người Tiên Địa ngu xuẩn, biết rõ chiến dịch sắp sửa triển khai, còn lợi dụng việc công báo thù riêng, muốn chặn giết người của Đông Phương thế gia, cho nên bọn hắn chết cũng coi như là quả báo!