Nếu dùng quá mười viên, tốc độ kia sẽ liền chậm lại.
Mà Hạ Lâm Ngọc cũng không biết rốt cuộc mình đã dùng bao nhiêu viên đan dược.
- Đến bây giờ ngươi còn muốn phản kháng hay sao?
Lão nhân áo xám thấy thiếu niên lần nữa cầm lấy kiếm xông về phía mình, khinh thường cười lạnh một tiếng, rất nhanh liền bắt lấy tay hắn, dùng giọng điệu giễu cợt nói:
- Tiểu tử, ta khuyên ngươi hay là từ bỏ đi! Ngươi không phải là đối thủ của ta! Có điều ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi chết nhanh như vậy! Không phải ngươi nói Cố Nhược Vân là tỷ tỷ của ngươi sao? Vậy xem ra ngươi đối với cô ta rất quan trọng.Nữ nhân kia phá vỡ khuôn phép trước kia của chúng ta, ta sao có thể dễ dàng tha thứ cho ả được? Cho nên, ta sẽ dùng ngươi tới uy hϊế͙p͙ cô ta, cô ta yêu thương ngươi như vậy, nhất định sẽ liều chết vì ngươi! Đến lúc đó, ta sẽ khiến cho ả cởi sạch y phục, chịu hết mọi nhục nhã đến mức sống không nổi nữa, ha ha!
Con ngươi Hạ Lâm Ngọc trầm xuống, hiện rõ sự phẫn nộ:
- Ngươi lặp lại lần nữa!
- Ta nói ta sẽ khiến Cố Nhược Vân đem theo mọi nhục nhã mà chết! Chỉ cần có ngươi ở trong tay sẽ không sợ cô ta phản kháng, huống chi tiên chủ đại nhân hận ả đến thấu xương, đâu dễ gì buông tha cho ả? Ha ha ha, lúc đó, cô ta nhất định sẽ chết rất thê thảm!
Lúc nói lời này, lão nhân hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đều do Cố Nhược Vân kia.
Trước đây Đông Phương thế gia bị bọn chúng lấn ép, cũng vì nữ nhân này mà vùng dậy! Nếu không phải do cô ta, cục diện sẽ không biến thành như vậy! Hơn nữa, hắn cũng vĩnh viễn không quên được ngày đó sinh nhật Lam Vũ Ca, nữ nhân kia lạnh lùng đuổi bọn họ ra ngoài!
- Ngươi dám động vào tỷ ấy, ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Hạ Lâm Ngọc toàn thân run rẩy, dung nhan thanh tú tràn đầy lửa giận, ánh mắt kia giống như là muốn ăn thịt người, nhìn chòng chọc vào lão nhân áo xám trước mặt.
- Không bỏ qua cho ta? Ha ha, ngươi bây giờ là bại tướng dưới tay ta, làm sao có thể không tha cho ta? Ngươi có bản lĩnh giết ta sao? Ngươi có năng lực này sao? Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, vậy chạy thoát khỏi tay ta, ngươi có thể làm được không?
Lão nhân áo xám phá lên cười ha hả, ngón tay của hắn hung hăng bóp lấy cánh tay của Hạ Lâm Ngọc. Có thể thấy rõ ràng cánh tay của thiếu niên lõm vào một đầu ngón tay, máu tươi từ từ chảy ra, rất nhanh cả cánh tay đều biến thành màu đỏ.
Nhưng rất nhanh sau đó, nét cười của lão nhân áo xám hơi ngừng lại.
Trên tay thiếu niên chẳng biết từ lúc nào lại có thêm một thanh kiếm, phập một tiếng liền hung hăng chém xuống, trực tiếp chặt đứt cánh tay lão nhân đang gắt gao nắm lấy. Trong nháy mắt, máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ cả tay lão nhân...
Lão nhân ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn chằm chằm dung nhan thiếu niên thanh tú mà tái nhợt, trong lòng bỗng sinh ra sợ hãi.
Hắn thật sự đã bị thiếu niên kia hù dọa!
Vì chạy trốn sự kìm kẹp của mình, ngay cả cánh tay hắn cũng không cần?
Vì sao?
- Ta hận nhất là có người dùng tỷ tỷ đểuy hϊế͙p͙ ta! Cánh tay này, ngươi muốn ta liền đưa cho ngươi.Ta tuyệt đối sẽ không rơi vào tay ngươi, sẽ không để ngươi có cơ hội uy hϊế͙p͙ tỷ ấy.
Thiếu niên chậm rãi mở miệng, thanh âm kia cũng không còn ngây ngô như trước, ngữ khí khiến người ta phát run.
Trong tay lão nhân còn đang nắm cánh tay bị chặt kia, chỉ là vào giây phút hắn còn đang sững sờ chưa lấy lại được tinh thần, không có phát hiện ra thanh kiếm bên trong cái tay bị chặt đột nhiên tỏa ra ánh sáng xanh.
Sau đó, thanh kiếm chợt bay lên, từ sau lưng lão nhân xuyên qua, đâm thẳng vào ngực hắn.