Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 737: Trận chiến thần ma (4)

Nếu không nắm chắc trong tay mười phần thắng thì hắn quyết sẽ không ra tay với nàng! Bằng không thì đừng nói đến báo thù, sợ rằng hắn mới là người phải chết trước!


- Cố Nhược Vân, cả đời ta chưa thấy ai lòng dạ độc ác như ngươi! Cùng lắm ngươi chờ ta một chút, ta sẽ nhanh chóng đưa ngươi xuống Địa ngục nhận lỗi với đồ nhi của ta!
Linh Thượng tôn giả trong đám đông quay đầu nhìn Cố Nhược Vân một cái, rồi nhanh chóng biến mất dưới bóng chiều tà.


Thiên Khải tôn giả cảm nhận được ánh mắt của Cố Nhược Vân, theo tầm mắt của nàng nhìn thấy bóng lưng của Linh Thượng tôn giả, bèn cười lạnh một tiếng:


- Ngươi đừng để tâm lão già này, chờ khi ta nắm được sơ hở của hắn, ta nhất định sẽ khiến hắn cút ra khỏi Linh Tông! Vả lại bây giờ ta đang là đệ nhất trưởng lão của Linh Tông, hắn tạm thời sẽ không làm được gì ta. Đúng rồi, nha đầu, ngươi biết không? Đệ tử của lão đã chết rồi, hahaha, quả thực rất sảng khoái, tên tiểu tử kia đã nhiều lần muốn hãm hại Sanh Tiêu, chết quả thật rất đáng.


Mới nghĩ đến đây thôi mà Thiên Khải tôn giả đã vui đến nỗi cười một tràng thật to.
Cố Nhược Vân sờ sờ lên sống mũi mình, nàng rất muốn nói cho lão già kia hay Côn Nam chính là do Ngàn Bắc Dạ giết chết.
- Đúng rồi, chừng nào thì đại chiến sẽ bắt đầu?
- Cũng sắp rồi.


Thiên Khải tôn giả cười một tiếng.


- Nếu như ta tính toán không sai thì có lẽ đám Ma nhân đã đến, nhiệm vụ của chúng ta chính là ở chỗ này ngăn cản bọn hắn tiến vào đại lục! Bằng không thì đám Ma nhân tàn ác kia sẽ khiến toàn bộ đại lục rơi vào tai họa. À, nam nhân tóc bạc hay đi cùng ngươi đâu, sao lần này không thấy hắn?


Thiên Khải tôn giả để ý phía sau Cố Nhược Vân có người nhưng không phải là người tóc bạc mặc y phục đỏ mọi khi.
Cố Nhược Vân khẽ cười một tiếng nói:
- Tiểu Dạ còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, huống gì lần này chiến đấu vốn là không cần hắn phải ra mặt.


Sau khi trận chiến này kết thúc, nàng muốn nhanh chóng trở về Đông nhạc đại lục. Hơn nữa Ngàn Bắc Dạ đã vì nàng mà trở về Đông Nhạc trước, chỉ cần đợi nàng bước vào Đông Nhạc liền sẽ có một thế lực cường đại chở che.


Đúng, hắn chính là rời đi trước để gây dựng một thế lực...
Cố Nhược Vân nói không cảm động chính là giả dối, nam nhân này đã vì nàng mà làm tất cả mọi thứ! Thế nhưng lại chẳng bao giờ hối hận, oán thán một lời.
- Nha đầu, mau đi thôi, Sanh Tiêu đợi ngươi lâu lắm rồi!


Thiên Khải tôn giả thu lại tâm tư, đối diện Cố Nhược Vân mà lên tiếng.
Nàng chỉ gật nhẹ đầu.
- Vậy ta đi gặp huynh trưởng trước.
Dứt lời, nàng cũng không nói thêm gì, chỉ theo sau Thiên Khải tôn giả hướng về phía lều vải đằng kia.


Trong lều, Cố Sanh Tiêu đang trò chuyện cùng Tông chủ, thoáng thấy Cố Nhược Vân đang theo sau Thiên Khải tôn giả đi vào. Một tia mừng rỡ rất nhanh đảo qua đôi mắt Cố Sanh Tiêu, hắn vội vàng đứng bật dậy, nhanh chóng tiến đến chỗ người kia. Khuôn mặt trước đó còn lạnh lùng bao nhiêu thì giờ chỉ toàn là vẻ ôn nhu tràn ngập.


- Vân Nhi, muội đã đến rồi sao?
Giờ khắc này, trong mắt của hắn đúng là chỉ có mỗi nữ tử áo xanh kia thôi, đến cả Thiên Khải tôn giả đi phía trước cũng bị hắn để ngoài tầm mắt.
- Khụ khụ.
Tông chủ ho khan hai tiếng rồi hắng giọng:


- Cố cô nương vì sao lại đến tận đây? Còn thuộc hạ của cô nương đâu hết rồi?
Trước đó, Tông chủ cũng đã nghe qua chuyện trong lễ thọ thần của Lam Vũ Ca.


Nữ tử trẻ tuổi này, dựa vào thực lực của bản thân mà tự tạo lập được một thế lực khổng lồ! Khiến toàn bộ Linh thú của đại lục phải đầu hàng khuất phục!