Đoán chừng lão gia hỏa này cũng biết bản thân mình bây giờ có giá trị mới dám uy hϊế͙p͙ hắn.
Tông chủ hung hăng đè xuống lửa giận, đứng lên, hất áo bào, liền đi ra ngoài. Từ đầu đến cuối, hắn không nhìn Thiên Khải Tôn giả một chút nào.
"Thiên Khải Tôn giả, ngươi đã học xong luyện chế đan dược? Chúc mừng, chúc mừng."
Thấy tông chủ rời đi, nhưng người khác kìm không được, đứng lên vội vàng hướng phía Thiên Khải Tôn giả chúc mừng, nịnh nọt.
"Ha ha." Thiên Khải Tôn giả cười khan vài tiếng, có điểm gian dối. Dù sao hiện tại hắn vẫn chỉ hiểu được chút ít bên ngoài, vẫn không cách nào luyện chế được một viên đan dược hoàn chỉnh, cho nên tùy tiện tìm một cái cớ giải vây, trên thân toát mồ hôi lạnh.
"Mẹ nó, quả nhiên làm người không nên khoác loác. Xem ra ta nên bắt đầu bế quan, trước khi luyện chế thành công lô đan thuốc trước đó thì không thể xuất hiện, tránh cho những lao gia hỏa kia đuổi theo ta, chẳng may lộ tẩy sẽ không tốt."
Nói xong lời này, hắn sờ một cái trên trán đã toát ra mồ hôi lạnh, lại bước nhanh về phía Cố Nhược Vân.
Xa xa, liền nhìn thấy một thân ảnh thanh lệ, Thiên Khải Tôn giả mắt sáng lên, đuổi theo. "Làm sao? Ngươi đi ra nhanh như vậy?"
Cố Nhược Vân hiển nhiên thấy được Thiên Khải Tôn giả tới từ phía sau, nhíu mày hỏi: "Tông chủ của ngươi không làm khó dễ chứ?"
"Hiện tại ta được người duy nhất biết luyện chế đan dược chỉ bảo, hắn nào dám nhắm vào ta?" Thiên Khải Tôn giả cười: "Đúng rồi, nha đầu, có thể có cách nào cho ta nhanh chóng luyện chế đan dược không."
"Không có." Cố Nhược Vân cự tuyệt thẳng thừng: "Những thứ nên giao ta đã giao, ngươi cần tự mình luyện tập nhiều hơn, điều khiển hỏa hầu mà về nếu tìm được đan phương khác, cũng có thể thử luyện chế. Ta cũng nên rời đi."
Thiên Khải Tôn giả sửng sốt, hỏi: "Ngươi không phải muốn chờ Sanh Tiêu đi ra à?"
"Không được." Cố Nhược Vân lắc đầu: "Ta còn có việc phải làm, nhật định phải rời đi, ông chú, chờ sau khi huynh trưởng của ta đi ra, ngươi hãy nói hắn tới Đông Phương thế gia tìm ta, ta ở nơi đó chờ hắn."
Ngay lúc nãy, Đông Phương thế gia cho người truyền tin đến, Hạ gia xảy ra chút tình huống, để hắn tới một chuyến. Bất kể như thế nào, Hạ gia đều là người thân của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không ngồi im mà nhìn.
"Được." Thiên Khải Tôn giả mỉm cười: "Nha đầu, nếu ngươi có chuyện, cứ đi làm đi, ta sẽ chuyển lời cho Sanh Tiêu, hiện tại ta đưa ngươi xuống núi."
"Không cần." Cố Nhược Vân nhìn Thiên Khải Tôn giả, lắc đầu nói: "Tự ta đi được rồi, bảo trọng, hi vọng lần sau gặp mặt, người đã có thể luyện chế đan dược thành công."
Dứt lời, thân thể nàng hóa thành một đạo hào quang màu xanh lục, hướng phía dưới núi vọt tới.
Lúc này, nàng không chú ý tới tại một nơi âm u hẻo lánh, một đôi mắt ngoan độc nhìn chằm chằm nàng, sát ý lấp lóe.
"Cố Nhược Vân! Ngươi rốt cục cũng rời khỏi Linh Tông, không uổng người của Tiên Địa bên ngoài Linh Tông chờ ngươi lâu như vậy. Bây giờ ta rốt cục cũng có thể báo thù rồi. Thi nhi, ngươi yên tâm, xem ta khiến nàng chết như thế nào. Đây cũng là nợ máu trả máu."
Thi nhi của hắn thiện lương mỹ hảo thế nào, giống như tiên nữ vậy, thế mà nữ này lại sát hại nàng. Đáng chết!
Sát hại tiên nữ, chính là ác ma!
...
Nếu muốn từ Linh Tông ra ngoại giới, cần đi qua một ngọn núi nguy hiểm trùng điệp.