Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 677: Trở Về (4)

Chỉ cần bắt đi những người của Đông Phương thế gia kia, không sợ Cố Nhược Vân sẽ không xuất hiện!


Nhưng bởi vì cao thủ đều đang bị vây hãm bên trong không thể nào rời khỏi, bọn họ chỉ có thể điều động được một số Võ Hoàng cấp thấp, cho dù Lam Vũ phu nhân của Đông Phương thế gia đã đạt tới Võ Hoàng cao cấp, nhưng vì lần này dành thắng lợi, tiên chủ đã đưa Linh khí trong tay cho bọn hắn mượn, hơn nữa còn đưa thêm cả bí pháp giúp tăng cường thực lực.


Cộng thêm nhân số đông, không sợ không đối phó được đám người Đông Phương thế gia đó.
- Các người vừa mới nói muốn bắt ai?
Bỗng nhiên, trong không gian vang lên một giọng nói thâm thúy, không nặng không nhẹ, vừa vặn truyền tới tai tất cả mọi người.
- Ai?


Hô hấp của mấy lão nhân chậm lại, ánh mắt lập tức cảnh giác nhìn về phía gốc cây đại thụ bên kia.


Điều khiến bọn họ không thể tưởng tượng nổi chính là trên ngọn cây này có một người, nhưng bọn họ lại không thể phát hiện được sự tồn tại của người đó, thậm chí là dùng tinh thần lực cũng không thể bắt lại được chút khí tức nào.


Đến cùng là ai lại có thực lực mạnh như vậy, có thể vô thanh vô tức xuất hiện ở đây?
Một thân ảnh nhảy từ trên cây xuống, đứng vững trên mặt đất.


Đó là một thiếu niên thanh tú, hai mắt tỏa sáng giống như ánh sao sáng trong bầu trời đêm, khí tức tỏa ra từ trên người hắn rất dễ chịu, khiến người ta liên tưởng tới bốn chữ sơn thanh thủy tú! Chỉ là nhìn thiếu niên này quá mức bình thường, như một vật vô hại không có bao nhiêu sát thương.


Nhưng những lão đầu ở đây lại không dám chủ quan, bởi vì bọn hắn đều đã được nghe lời vừa rồi của người thiếu niên này.
- Ngươi là người phương nào?
Một tên nam tử trong số đó đứng ra hỏi.
- Các ngươi vừa mới nói muốn đối phó ai?


Thiếu niên thanh tú chậm rãi hỏi, nụ cười trên mặt lại mang theo vài phần ngây ngô:
- Là Cố Nhược Vân sao?
Chúng lão giả nhìn nhau, vẫn là tên nam tử vừa nãy đứng ra nói:
- Không sai, người bọn ta muốn đối phó chính là Cố Nhược Vân!
- Ồ? Vậy là ta không tìm nhầm người rồi!


Thiếu niên nở nụ cười nhẹ nhàng, nụ cười vẫn vô hại như lúc ban đầu, tinh khiết khiến người ta phải rung động.
Chỉ là...
“Bùm!”


Trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một lực lượng cực mạnh, sau đó trên mặt đất xuất hiện vô số kiếm khí, không đợi mấy lão giả kịp phản ứng lại, những thanh kiếm khí kia đã trực tiếp xuyên qua cơ thể bọn hắn, cắm xuống đất.


Tên nam tử khi nãy nói chuyện cả người lúc này đã đầy máu tươi, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, chỉ hỏi một câu:
- Ngươi là ai?
Thiếu niên không nói gì, cầm một thanh trường kiếm trong tay, chậm rãi bước tới chỗ người kia.


Sau đó thân ảnh thiếu niên chợt lóe lên rồi biến mất, nam tử kia chỉ nghe được một tiếng ma sát với không khí vang lên, sau đó một cỗ lực lượng hung hăng đánh vào ngực hắn.
- Nhớ kỹ tên của ta, Hạ Lâm Ngọc!


Nam tử há mồm ngây ngốc, muốn nói thêm gì đó những chỉ mấy máy môi không nói được thành lời, sau đó liền tắt thở.
...
Đông Phương thế gia.
Hai thân ảnh đang đứng lặng trước cửa chính.
Cố Nhược Vân nhìn cái sân nhỏ trước mặt, trong mắt hiện lên tia hoảng hốt:


- Đông Phương thế gia, rốt cuộc ta đã trở về rồi!


Nói xong lời này, Cố Nhược Vân liền muốn cất bước tiến vào trong Đông Phương thế gia, những đúng lúc này có một thân ảnh đánh tới, vừa lúc gần chạm tới người Cố Nhược Vân thì ngừng lại, người này khó chịu ngước mắt lên, sau khi nhìn rõ khuôn mặt Cố Nhược Vân thì liền ngây ngẩn.


- Chủ... chủ nhân....