Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 662: Thiên Bắc Dạ Tỉnh Lại (4)

Vì vậy, hắn mới chờ nàng trở về, tính toán thăm dò một chút.


Còn về phần Nam Cung nguyệt yêu cầu hắn đem nữ nhân này đuổi ra khỏi Dạ gia, cho tới khi hắn còn không làm rõ thân phận của đối phương, hắn hoàn toàn không có cách nào làm ra loại hành vi này. Ngộ nhỡ nữ nhân này thật sự có quan hệ với Dạ Nặc, đại thiếu gia nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.


“Phốc phốc!”


Cửa đột nhiên bị mở ra, làm Cố Nhược Vân trong chốc lát không kịp chuẩn bị, liền phun một ngụm máu lên người Thiên Bắc Dạ, làm sắc mặt tái nhợt kia hiện lên tia lạnh lẽo. Chỉ là vào lúc này, nàng phải khống chế được lực lượng trong cơ thể, không có thời gian quan tâm tới mấy người này.


- Du ca, huynh cần gì phải đối xử khách khí với một con nha hoàn? Nàng chỉ là tiểu thϊế͙p͙ của cha ta mà thôi, coi như nàng may mắn được Dạ gia chọn làm nha hoàn thì đã sao, cũng chỉ là một hạ nhân, chúng ta trực tiếp đuổi nàng ta đi là được rồi.


Nam Cung Nguyệt bất mãn nhíu mày, thật sự không rõ vì sao Dạ Du lại phải nói nhiều lời vô nghĩa như vậy với một tiểu nha hoàn.
- Nguyệt Nhi
Dạ Du nhíu nhíu mày, nhìn Nam Cung nguyệt, ngắt lời nàng, chợt nhìn về phía Cố Nhược Vân lần nữa, hỏi:


- Cô nương, ta muốn hỏi lại một lần, ngươi là người phương nào, còn có, ngươi thật sự là có hay không đả thương đệ tử Dạ gia?
Cố Nhược Vân vẫn không đáp lại hắn như cũ, cánh tay gắt gao ôm lấy nam tử trong lòng, con ngươi thanh lãnh chỉ khi nhìn nam tử tóc bạc trong ngực mới hiện lên tia ấm áp.


Nhưng mà, Dạ Du không thấy Cố Nhược Vân không trả lời hắn, cũng có chút tức giận, mặc kệ nàng thật sự có hay không quen biết Dạ Nặc thiếu gia, mình tốt xấu gì cũng là người của Chấp Pháp Đường ở Dạ gia, nàng lại dám ngang nhiên ở Dạ gia đả thương đệ tử, còn coi thường hắn tiến hành chấp pháp, coi như bẩm báo lại với đại thiếu gia, hắn tuyệt đối có đủ lý do để đuổi nàng ra khỏi Dạ gia.


Vì vậy, khi mà đối phương còn thèm để ý tới hắn, Dạ Du chậm rãi bước lên, giơ tay lên muốn vặn cánh tay của Cố Nhược Vân ra, nhìn xem cuối cùng thì nữ tử này đang ôm thứ gì.
Đúng lúc này…
Một đôi con ngươi đỏ tươi chậm rãi mở ra, không chút độ ấm nhìn thẳng hắn.


Tim của Dạ Du thoáng chốc run rẩy, giống như gặp phải vật gì đáng sợ khiến hắn nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước, khoảnh khắc vừa rồi, trái tim của hắn thiếu chút nữa ngừng đập, sự sợ hãi vô tận tràn ngập trong tim.


Đôi mắt nam nhân kia tràn ngập máu tanh cùng tàn nhẫn, dù hắn chỉ nhìn thoáng qua, liền có một loại cảm giác chỉ trong nháy mắt sẽ rơi xuống Địa Ngục.
Cũng không biết hắn đã giết bao nhiêu người, mới có thể có được con ngươi khát máu như vậy?
- Ngươi… Ngươi…


Dạ Du sợ hãi nói không lên lời, sợ hãi nhìn chằm chằm đôi mắt màu đỏ tươi khát máu kia.
- Tiểu Dạ?
Cố Nhược Vân lập tức sững người, nhìn nam tử đang mở mắt trước mặt, vui sướng trong chớp mắt lan tỏa khắp trái tim, con ngươi thanh lãnh tràn ngập kích động:


- Tiểu Dạ ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi?
Thiên Bắc Dạ giống như không nghe thấy lời nói của Cố Nhược Vân, chậm rãi từ trên giường xuống dưới, đi tới trước mặt Dạ Du đang nói năng lộn xộn.
- Ngươi muốn làm gì?


Dạ Du hoảng sợ liên tục lùi về phía sau, hắn chưa từng gặp qua người nam nhân nào có thể đem lại cảm giác cường đại như vậy cùng sợ hãi tột cùng cho người khác.
Đoán chừng cả Dạ gia, cũng chỉ có gia chủ đại nhân mới có thể đấu lại với hắn.
“Oanh!”


Tay của Thiên Bắc Dạ lóe lên, một lực lượng cực mạnh đánh bay Dạ Du ra ngoài, ngay sau đó, thân thể Dạ Du phát ra tiếng "bạch bạch", dọa hắn suýt ngất, trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng vì muốn tới thử nữ nhân này sau khi nghe lời Nam Cung Nguyệt nói.


Nếu hắn sớm biết trong phòng nàng ta có một người khủng bố như vậy, cho dù đánh chết hắn cũng sẽ không đến!