Nếu ai động đến Dạ gia, chính là động vào cái nghịch lân (*) của hắn, không giết sẽ không thấy thoải mái!
Về phần những cường giả chân chính kia, nếu không có lợi ích gì để tranh chấp, bọn họ tuyệt sẽ không vì háo thắng hay miệng lưỡi tranh phong mà giết người.
Những loại người như vậy không tính là cường giả! Chỉ có thể coi là cường đạo!
- Nhi tử hiểu!
- Tốt, lui ra đi!
Dạ Lan phất tay, nói.
- Vâng, nhi tử cáo lui.
Dạ Hành Lâm cúi người chắp tay đi ra ngoài.
Sau đó hắn liền phái người đi tìm hiểu về Nam Cung Nguyệt một chút, chỉ là lần này Dạ Hành Lâm đã quá bất cẩn, hắn vốn cho rằng chỉ điều tra một người thì không cần điều động đến tâm phúc của mình, cũng không cần động đến cao thủ! Chỉ tùy tiện phân công một người tới Tùng Nham Thành.
Mà ngay sau khi hắn vừa phái người làm nhiệm vụ xong, người nọ đã bị Dạ Du theo sát rồi mua chuộc.
Vì vậy, cuối cùng lời truyền về đều là lời tốt đẹp dành cho Nam Cung Nguyệt, không có bất kỳ điểm nghi ngờ nào, Nam Cung Nguyệt liền được người Dạ gia đón tới Thánh Thành.
Nhìn thân ảnh của Nam Cung Nguyệt, thành chủ Tùng Nham Thành chỉ có thể thở dài, thầm cầu nguyệt cho nàng sau khi tới Thánh Thành đừng gặp phải Cố Nhược Vân, bằng không, chỉ sợ đến bản thân hắn cũng không bảo vệ nổi.
...
- Nơi đây chính là Thánh Thành?
Lúc này bên ngoài Thánh Thành, một thân ảnh màu xanh đang lạnh nhạt đứng nhìn cửa thành trước mắt, trong mắt lóe lên một tia dị dạng.
Nàng kiềm chế nội tâm đang kích động của mình muốn tiến lên.
- Dừng lại!
Bỗng nhiên, một tiếng quát vang lên ngăn cản Cố Nhược Vân.
Cố Nhược Mặc nhíu mày nhìn người binh sĩ canh giữ cổng thành:
- Các ngươi muốn thu phí qua đường?
- Phí qua đường? Là gì?
Tên lính kia sửng sốt một chút liền nói:
- Thánh Thành chúng ta có quy định, ngoại trừ người của Thánh Thành ra, những người khác nếu muốn tiến vào, phải đạt đến một trình độ nhất định!
- Làm sao để kiểm tra?
Cố Nhược Vân nhìn tên lính kia.
- Rất đơn giản...
Binh sĩ chỉ chỉ bia đá bên cạnh nói:
- Tấm bia này được rèn từ Kim Quang Thạch, nếu ngươi có thể lưu lại chưởng ấn của mình lên đó liền có thể tiến vào Thánh Thành.
- Đơn giản như vậy sao?
Cố Nhược Vân giật mình, liền đi tới bên cạnh bia đá, vận chuyển một nửa lực lượng tới cánh tay, oanh một tiếng đánh tới bia đá, sau đó mới thu hồi cánh tay mình.
- Cô nương, thật có lỗi, ngươi không đạt yêu cầu!
Binh sĩ kia dùng giọng hài hòa nói với Cố Nhược Vân.
Bởi vì tấm bia kia sau khi chịu một chưởng của Cố Nhược Vân thì không có chút tổn hại nào, cũng không có dấu ấn gì để lại.
Nói như vậy đồng nghĩa với việc nàng không qua.
Nhưng đúng lúc binh sĩ muốn rời đi, sắc mặt bỗng nhiên cứng đờ.
“Lạch cạch!”
Một âm thanh thanh thúy vang lên, hắn chợt thấy trên tấm bia đã nứt ra một khe hở, khe hở đó không lớn lắm nhưng hiện lên rất rõ ràng.
Binh sĩ khϊế͙p͙ sợ dụi dụi mắt, không dám tin nhìn cảnh tưởng trước mắt.
Còn không đợi hắn bình tĩnh lại, vài tiếng lạch cạch ròn rã vang lên, kẽ nứt xuất hiện ngày càng nhiều, ngay sau đó, rầm một tiếng, cả bia đá vỡ thành vô số mảnh vụn rơi trên mặt đất.
Cố Nhược Vân cũng ngây ngẩn cả người.
Khi nãy nàng đã cố gắng áp chế lực của bản thân, thậm chí chỉ dùng có một nửa, vậy mà cũng đánh vỡ được tấm bia này sao?
- Cái này... cái này...
Binh sĩ kia đã nói không ra lời, trợn mắt há hốc mồn nhìn đống mảnh vụn dưới đất, sau đó mới giật mình chuyển ánh mắt sang Cố Nhược Vân.
***
(*) Nghịch lân: vảy ngược hay chạm đến điểm nhẫn nhịn chịu đựng.