Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 601: Võ Thánh (một)

Edit: kaylee
Đám người Mộ Dung lão gia tử còn chưa có phản ứng lại, đã nhìn thấy Diệp Lạc dùng sức đẩy, ngay sau đó Cố Nhược Vân rớt xuống vách núi đen.
Nhất thời, sắc mặt mọi người đều đại biến.


"Diệp Lạc, ngươi ****** muốn làm gì?" Mộ Dung lão gia tử tức giận hét lớn một tiếng, hai mắt phun lửa giận, nắm chặt nắm tay mãnh liệt run lên, ánh mắt kia giống như muốn ăn thịt người.


Người Mộ Dung thế gia đều rút vũ khí ra tiến lên phía trước, mắt đầy lửa giận nhìn chằm chằm người Diệp gia, bọn họ chỉ chờ gia chủ ra lệnh một tiếng là lập tức xông lên liều mạng.
Tình thế, bỗng nhiên ác liệt lên.


Hai phương thế lực đối trận, biểu cảm kia đều hận không thể xé người đối diện thành mảnh nhỏ.


Tiếng cười điên cuồng của Diệp Lạc vẫn vang lên trên không trung trước cầu độc mộc: "Mộ Dung lão gia tử, người Mộ Dung thế gia các ngươi thật đúng là vô dụng, vậy mà bị một nữ nhân hàng phục, lqđ ta mặc kệ nữ nhân kia có bản lĩnh lớn cỡ nào, đều không có khả năng sống sót ở trong tay của ta, bất kì kẻ nào đắc tội người Diệp gia ta, đều phải chết không thể nghi ngờ!"


"Ngươi —— "
Nắm tay của Mộ Dung lão gia tử càng nắm càng chặt, chỉ nghe thấy tiếng vang ‘răng rắc’, trong hai mắt của ông che kín tơ máu, ‘ầm’ một tiếng khí thế thuộc về Võ Hoàng cao cấp không có bất cứ dấu hiệu nào đột nhiên khuếch tán ra.
"Diệp Lạc, ta muốn ngươi chết!"
"Chỉ bằng ngươi?"


Diệp Lạc cười lạnh một tiếng: "Nếu lúc trước không có Mạc gia chủ ngăn cản, ta sớm đã giết ngươi! Mộ Dung Lâm, ngươi cấu kết với người ngoài, không để ý tới ích lợi của Hắc Nham Thành, lee~lqđ thậm chí vì người ngoài mà thương hại người Hắc Nham Thành! Tội này cũng đủ ngươi chết một vạn lần, nhưng mà ta nể tình đều là thế lực Hắc Nham Thành, ta tha cho ngươi, ngươi còn không biết tốt xấu như thế, thật muốn tìm chết hay sao?"


Lão chính là không sợ Mộ Dung lão gia tử, cho dù đều là Võ Hoàng cao cấp, lão gia hỏa trước mắt này cũng không phải là đối thủ của lão.
Huống chi, còn có Lang Nha đạo tặc đoàn ở chỗ này.
Cho dù là đối mặt với ba thế lực lớn Hắc Nham Thành, lão cũng không sợ hãi chút nào!
"Mộ Dung gia chủ."


Đúng lúc này, một giọng nói nho nhã chậm rãi truyền đến.
Mộ Dung lão gia tử còn chưa kịp ra tay, đã trông thấy nam tử có khí chất thư sinh kia chậm rãi đi tới giữa hai người, trên miệng của hắn mang theo tươi cười dịu dàng, giống như là chuyện gì cũng không có xảy ra.


"Không biết Mộ Dung gia chủ có thể nể mặt tất cả mọi người, có ân oán gì thì chờ sau khi lịch lãm kết thúc lại tính hay không?"
Ầm!


Tuy rằng nói thì nói thế, nhưng mà, ở sau khi thư sinh kia dứt lời, một luồng khí thế thuộc về Võ Tôn lập tức hơi hơi phát ra, giống như một ngọn núi lớn áp về phía Mộ Dung lão gia tử.
Đây là uy hϊế͙p͙ trần trụi!


Ý tứ của thư sinh thật rõ ràng, bất luận chuyện gì, đều chờ sau khi rời đi lăng mộ, nếu Mộ Dung lão gia tử dám ra tay ở chỗ này, vậy….... Hắn sẽ lập tức giải quyết sinh mệnh của ông.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của Mộ Dung lão gia tử rất là khó coi.
"Gia gia."


Trái tim Mộ Dung Yên căng thẳng, gắt gao nắm chặt cánh tay của Mộ Dung lão gia tử, cặp mắt đẹp kia nhìn về phía Diệp Lạc lại tràn ngập lửa giận: "Diệp Lạc, ngươi sẽ gặp báo ứng!"


"Báo ứng?" Diệp Lạc lạnh lùng cười nói: "Mộ Dung Yên, những lời này không phải ngươi có thể nói, ngươi đối đãi với tỷ muội đồng phụ dị mẫu (cùng cha khác mẹ) như thế, l^q"đ còn dám nói người ai khác sẽ gặp báo ứng? Trên đời này người nên gặp báo ứng trước nhất chính là ngươi!"


"Đủ!"
Bỗng nhiên, một tiếng hừ lạnh truyền đến, đánh gãy lời nói của hai người.


Vẻ mặt của Mai Tuyết cũng không dễ nhìn, lúc trước Mạc Ly Ưu đều đã nói rất rõ ràng, mặc kệ có ân oán gì, chờ sau khi rời đi lăng mộ rồi mới giải quyết, dù sao lộ trình kế tiếp quá mức hung hiểm, nha đầu kia thoạt nhìn thực lực không tệ, nhưng là một phần lực lượng rất lớn.