Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 544: Nửa đường gặp phải chó (một)

Edit: kaylee
Những người này, tuyệt đối không thể ở lại Mộ Dung thế gia.
"Nhị trưởng lão, nếu gia gia đã giao ấn giám của gia chủ vào trong tay của ta, vậy thì tất cả mọi người Mộ Dung gia đều phải nghe hiệu lệnh của ta, bọn họ là khách nhân ta mời đến, không ai có tư cách đuổi bọn họ đi!"


Chỉ là một cái liếc mắt, Mộ Dung Yên đã xem thấu lòng của Nhị trưởng lão, bất giác cười lạnh một tiếng, cảnh cáo nói.


"Nhị tiểu thư, nếu như ngươi cố ý như thế, lão phu cũng không tiện nói thêm cái gì," Nhị trưởng lão lạnh lùng nhìn Mộ Dung Yên, khuôn mặt già nua tràn đầy lạnh lùng: "Nhưng mà, hi vọng ngươi sẽ không hối hận vì quyết định hôm nay của ngươi! Đại tiểu thư, lqd con đi với ta đến đây một chút, ta có chút lời nói muốn nói với con."


Nói xong lời này, lão không còn có liếc mắt nhìn mấy người nhiều thêm một cái nào nữa, xoay người đi đến tới chỗ phòng trưởng lão.
Mộ Dung Nhu Nhi gắt gao cắn môi, trầm mặc một lúc lâu, sau đó đi theo phía sau Nhị trưởng lão rời đi.........
...........


Phòng trưởng lão yên lặng, không khí ác liệt, lộ ra hơi thở áp bách ngưng trọng.
Mộ Dung Nhu Nhi không nói gì, nàng ta vẫn luôn cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
"Ôi."
Nhị trưởng lão than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Nhu Nhi, có thể nói với ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?"


Giờ khắc này, lão không xưng hô nàng ta là đại tiểu thư, mà dùng xưng hô thân mật như thế, lập tức làm cho nước mắt của Mộ Dung Nhu Nhi rơi như mưa.


"Nhị trưởng lão, ta chỉ cho rằng lai lịch của hai người kia không rõ, sợ bọn họ có ý đồ đối với Mộ Dung thế gia lqd, cũng sợ bọn họ tổn thương Yên nhi, cho nên ta muốn làm cho bọn họ tự giác rời đi Mộ Dung thế gia, nhưng ai biết —— "


Mộ Dung Nhu Nhi nâng hai mắt đẫm lệ mơ hồ lên, vẻ mặt ủy khuất: "Nhưng ai biết bọn họ chẳng những không nghe theo lời nói của ta, còn cảnh cáo ta bảo ta đừng xen vào việc của người khác, sau đó còn vu hãm ta ở trước mặt Yên nhi, Nhị trưởng lão, tất cả những chuyện ta làm, đều là vì Mộ Dung thế gia và Yên nhi."
"Hừ!"


Nhị trưởng lão hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt già nua xanh mét, trong con ngươi đục ngầu thiêu đốt liệt hỏa hừng hực, một cái tát chụp ở trên bàn.


"Xem ra hai người kia quả nhiên là có ý đồ đối với Mộ Dung thế gia ta! Yên nhi cũng thật là, không tin thân tỷ tỷ của mình, lại tín nhiệm một người ngoài! Cho dù là bị những người đó hại chết, cũng là nàng tự tìm!"
"Không!"


Mộ Dung Nhu Nhi vội vã lắc lắc đầu: "Nhị trưởng lão, Yên nhi là muội muội của ta, cho dù nàng đối với ta ác độc cỡ nào, tuyệt tình cỡ nào, cũng thay đổi không được sự thật này, ta không đành lòng nhìn nàng bị người ngoài lừa bịp, cho nên Nhị trưởng lão người nhất định phải giúp ta."


"Ôi," Nhị trưởng lão than nhẹ một tiếng, tầm mắt nhu hòa dừng ở trên khuôn mặt sốt ruột của nữ tử: "Nhu Nhi, con chính là quá thiện lương, Nhị tiểu thư đã đối đãi con như thế, vì sao con vẫn bảo vệ bao cỏ kia khắp nơi? Nàng dẫn sói vào nhà, cũng là nàng tự tìm, ai bảo nàng không tin lời nói của con."


Nghe vậy, Mộ Dung Nhu Nhi cười khổ lắc lắc đầu: "Nhị trưởng lão, tất cả đều là vì, nàng là muội muội của ta, nàng có thể tuyệt tình, ta lại làm không được, lqđ hơn nữa lúc trước ta cũng đã nói qua, vì muội muội này, cho dù bảo ta chết, ta cũng tuyệt sẽ không có câu oán hận nào, mặc dù hiện tại nàng bị người ngoài lừa gạt không tin ta, nhưng rồi sẽ có một ngày nàng sẽ hiểu rõ, trên đời này đối với nàng tốt nhất, trừ bỏ gia gia ra, cũng chỉ có ta!"


Khi nói lời này, biểu cảm của Mộ Dung Nhu Nhi vô cùng kiên trinh không thay đổi, dáng vẻ dứt khoát kiên quyết kia, làm tất cả mọi người vì vậy mà thay đổi sắc mặt.
Người nào thấy được một màn như vậy, đều sẽ mắng Mộ Dung Yên cẩu huyết lâm đầu (máu chó đầy đầu) ở trong lòng.


Có một tỷ tỷ tốt như thế nàng còn không quý trọng, nữ nhân này không phải là ngu xuẩn thì là cái gì? Tỷ tỷ suy nghĩ vì nàng như thế, sẽ không có khả năng muốn hại nàng! Chỉ có kẻ lang tâm cẩu phế (lòng lang dạ sói) mới không tin một nữ tử nhu nhược thiện lương như vậy.