Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 471: Cố Nhược Vân nổi giận (bốn)

Edit: kaylee
"Ôi."
Đông Phương Trường Kim than nhẹ một tiếng: "Ta lo lắng chính là Vinh Nguyệt Y Môn, nếu Y Môn để nàng ra sân, bất luận như thế nào, các ngươi đều phải nhận thua! Không có gì quan trọng hơn mạng, chỉ cần còn sống, rồi sẽ có cơ hội!"


Bên này bà vừa mới dứt lời, phía trước đã truyền đến giọng nói của Thành chủ.
"Trận tỷ thí thứ hai, số 1 đấu với số 5, số 2 đấu với số 6, số 3 đấu với số 4!"
Vừa nghe lời này, Cổ Lăng vốn đang vô cùng kiêu ngạo lập tức yên tĩnh.


"Có lầm lẫn không? Lại có thể là đấu với Huyền Âm Điện, thế nào không đánh trúng Đông Phương thế gia? Nếu đối mặt là Đông Phương thế gia, Cổ gia chúng ta chắc chắn sẽ thắng!"


Huyền Âm Điện, nhìn ở bên ngoài, có vẻ thực lực tương đương với Y Môn, nhưng mà Tá Thượng Thần Huyền Âm Điện lại có thực lực thần bí, đến nay vẫn không để cho người ta biết rốt cuộc hắn đang ở cấp bậc gì!


Cho nên, bất kể là ai đối mặt với người Huyền Âm Điện, đều phải chết không thể nghi ngờ!
"Thật đáng tiếc," Tá Thượng Thần khẽ nhếch khóe môi: "Kỳ thực ta thật sự rất muốn chiến một trận với người Đông Phương thế gia, nhất là với Tiểu Vân Nhi nhà ta."


Nếu Cố Nhược Vân còn ở nơi này, phỏng chừng sẽ hung hăng mắng con hồ ly có tác phong cợt nhả này ở trong lòng một trận.


Nói thật, ở bên trong phần đông thế lực, nàng kiêng kị cũng chỉ có một người là Tá Thượng Thần, thực lực của yêu nghiệt này giống như đã tận lựa giấu đi rồi, ngay cả nàng đều không thể mò đến.
"Trận tỷ thí này ai trong các ngươi muốn đi tham gia?"


Ánh mắt Đông Phương Trường Kim nhìn mọi người chung quanh, hỏi.
Tất cả mọi người trầm mặc xuống, không nói một lời.
Bọn họ đều đòi phải chiến đấu với người Y Môn, cho nên, đối mặt với Thiên Thanh Môn thân là số 5 thì không có nhiều hứng thú như vậy.


Ngay tại lúc Đông Phương Trường Kim có chút khó xử, một âm thanh non nớt truyền đến từ một bên: "Ta đi."
Nghe vậy, mọi người quay đầu nhìn lại, ánh mắt dừng ở trên mặt chính thái đáng yêu của thiếu niên.


Bách Xuyên cắn chặt môi, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn là thành thục không phù hợp tuổi, con ngươi của hắn sáng ngời mà quật cường, còn có dáng vẻ tiểu đại nhân giống như lão đầu.
"Ta muốn thử một lần, có thể chứ?"
Đông Phương Trường Kim ngây ngẩn cả người, có chút rối rắm cau mày.


Không phải bà không tin Bách Xuyên, thật sự là người này thoạt nhìn mới chỉ hơn mười tuổi một chút mà thôi, nhiều lắm là mười hai, mà tới nơi này tham gia thí luyện thấp nhất cũng là Võ Vương sơ cấp, một tiểu hài tử như hắn đi lên không phải là trực tiếp bị giết trong chớp mắt sao?


"Để cho hắn đi đi, đối mặt Thiên Thanh Môn mà nói, Bách Xuyên vẫn là tương đối có hi vọng."
Vệ Y Y nhìn Bách Xuyên, chậm rãi mở miệng.


Kỳ thực, Cố Nhược Vân để cho Bách Xuyên tới tham gia thí luyện, hoàn toàn là có tâm tư riêng! Tuy rằng thực lực hiện giờ của Bách Xuyên còn không phải rất mạnh, nhưng mà lúc trước, Cố Nhược Vân đã đưa cho hắn một quyển vũ kỹ!


Bản vũ kỹ kia cũng không phải là tăng cường thực lực, mà là tốc độ tu luyện!
Chính là Bách Xuyên luôn luôn ở bên trong Ma Tông, không có kinh nghiệm thực chiến gì, nàng mới có thể để cho Vệ Y Y mang theo Bách Xuyên tới thí luyện.
"Được rồi."


Đông Phương Trường Kim thở dài một hơi, nói: "Tuy rằng thực lực của Thiên Thanh Môn không phải là rất mạnh, nhưng mà, bên trong vẫn là có chút cao thủ, ngươi phải chú ý an toàn, thật sự không địch lại thì nhận thua, về sau chúng ta sẽ đoạt lại điểm ở trên trận chiến đấu khác."


Bách Xuyên nâng lên con ngươi tỏa sáng, có chút ngại ngùng cười cười: "Kỳ thực ta cũng không biết ta có thể thắng hay không, nhưng ta sẽ dốc hết toàn lực, ta sẽ không làm cho mọi người thất vọng."
Dứt lời, ở ánh mắt mọi người, hắn chậm rãi đi lên lôi đài.
"Phì!"


Đột nhiên, một người mắt sắc thoáng nhìn qua Bách Xuyên, ‘ha ha’ cười phá lên, trong tiếng cười kia mang theo nước mắt, khoa trương nói: "Ta không có nhìn lầm đi? Đông Phương thế gia để cho một tiểu hài tử lên võ đài? Ha ha, bọn họ là vô vọng đối với thắng lợi sao?"