Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 464: Ăn gian (hai)

Edit: kaylee
Nói cách khác, ở trong tỷ thí kế tiếp, một lần thắng thua không đại biểu cái gì, chỉ có cuối cùng đội đạt được tích phân nhiều nhất mới có thể thắng được trận tỷ thí này!
Nghe vậy, áp lực của mọi người lớn hơn nữa, vẻ mặt đều khẩn trương lên.


Rất nhanh sẽ có người phủ Thành chủ quân phát lệnh bài cho tất cả thế lực, bởi vì Đông Phương thế gia chiếm được thứ nhất đấu loại, cũng đương nhiên lấy được số một, dưới đó là Huyền Âm Điện, tiếp theo là Y Môn.
Về phần Cổ gia thì xếp hạng thứ sáu, cũng là danh cuối cùng!


Cho nên, sau khi lấy đến dãy số, sắc mặt Cổ Lăng vô cùng khó coi, ánh mắt nhìn về phía Đông Phương thế gia tràn ngập âm ngoan (âm u ác độc).


"Hừ, một hồi đấu loại mà thôi, trước hết nhường các ngươi! Tỷ thí kế tiếp Cổ gia ta sẽ hung hăng chà đạp người Đông Phương thế gia các ngươi! Cũng làm cho các ngươi hiểu rõ chứa chấp người của ta sẽ có kết cục gì!"


Bất luận như thế nào, hắn đều phải hung hăng đánh bại Đông Phương thế gia, làm bọn họ hiểu rõ có một số người không phải bọn họ có thể trêu chọc.


"Các vị đều đã lấy đến dãy số, vậy tỷ thí chính thức bắt đầu, ta báo lại đội ngũ đối chiến một chút trước!" Thành chủ nhìn mọi người phía dưới, ho khan hai tiếng, nói: "Số 1 đấu với số ba, số 2 đấu với số 4, số 5 đấu với số 6! Đội ngũ bị ta gọi đều có thể phái một tuyển thủ tham gia, hiện tại từng đội ngũ đều có thể thương lượng một chút do ai ra sân, sau đó viết trên giấy giao cho ta."


Trên quảng trường có ba cái lôi đài, vì tiết kiệm thời gian, thành viên sáu thế lực cùng lúc tiến hành tỷ thí, đương nhiên, vì lý do công bằng, bọn họ sẽ không để cho người ta biết trước tuyển thủ dự thi của đối phương! Cùng với đó, thành viên đã tỷ thí, sẽ không lại tiến hành tỷ thí! (L: tức là vòng này có nhiều lần tỷ thí, mà mỗi người chỉ được tỷ thí 1 lần thôi, thứ tự phải được sắp xếp trước, mỗi lần đều báo trước người sẽ tham gia tỷ thí)


Nhưng mà, làm cho tất cả mọi người thật không ngờ là, Đông Phương thế gia vừa lên đã gặp Y Môn.
"Các ngươi đoán, lúc này đây sẽ là ai thắng?"
"Này còn cần nói sao, xác định vững chắc là Y Môn không thể nghi ngờ, lấy thực lực của Y Môn căn bản là không có khả năng thua!"


"Ta xem cũng đúng, Đông Phương thế gia vẫn là không cách nào so sánh với Y Môn."
Mọi người lắc lắc đầu, hiển nhiên cũng không xem trọng Đông Phương thế gia.


Lúc này, bên trong đoàn đội của Đông Phương thế gia, Đông Phương Trường Kim nhìn về phía mọi người, hỏi: "Trận đầu đã chống lại Y Môn, hiển nhiên có chút nguy hiểm, không biết các ngươi ai muốn lên sân khấu?"
"Trưởng lão, để cho ta đi đi."


Nghe nói như thế, Thanh Vân vội vàng đứng dậy, nói: "Ta nguyện ý chiến đấu với Y Môn."
"Tốt."


Đông Phương Trường Kim trầm mặc một lúc lâu, gật gật đầu: "Thực lực của Thanh Vân là Võ Vương cao cấp, ngươi đi quả thật tương đối an toàn, vậy trận tỷ thí này do ngươi chiến đấu với người Y Môn, mặt khác, ngàn vạn phải chú ý an toàn, nếu thật sự không được thì ngươi nhận thua đi."


"Yên tâm đi, trưởng lão, ta tuyệt đối sẽ không thua!"
Đã bao nhiêu năm?
Có bao nhiêu năm Đông Phương thế gia bị đào thải ở đấu loại?
Mà tất cả điều này, đều vì hành động của Y Môn!
Hiện tại thật vất vả có cơ hội hãnh diện, hắn tất nhiên sẽ không buông tay!


Rất nhanh, đội ngũ khác cũng chọn xong tuyển thủ dự thi, sau đó ở dưới ánh nhìn chăm chú của những người khác chậm rãi lên đài.
Vinh Nguyệt nhìn Thanh Vân đi lên lôi đài, đáy mắt hiện lên một tia sáng khác thường, nói: "Đông Phương thế gia phái ra là hắn? Nếu là hắn, thì Khinh Linh sẽ không thua."


.............
Phía trên lôi đài, ánh mắt khinh miệt của Khinh Linh đảo qua khuôn mặt của nam tử trước mặt, khinh bỉ cười: "Thanh Vân, chiến đấu lúc này đây ta lại gặp phải ngươi, thế nào? Bại tướng dưới tay ta này, lại có dũng khí chiến đấu với ta? Sẽ không sợ ta đánh ngươi thành chó giống như trước kia?"