Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 461: Đánh cuộc (một)

Edit: kaylee
"Y Môn thua!"
Hít!
Tất cả mọi người không tự chủ được hít một ngụm khí lạnh.


Đều là Võ Vương, Đông Phương thế gia chỉ có một người ra sân, Y Môn có năm, nhưng mà năm người lại đánh không lại một người của đối phương! Loại chuyện này nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ tuyệt đối không tin tưởng.


"Tuyết Nghi trưởng lão, người không cần lo lắng," Vinh Nguyệt nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tuyết Nghi trưởng lão, trấn an nói: "Tuy rằng độc của Vệ Y Y đã được giải, hơn nữa đột phá đến Võ Vương cao cấp, nhưng mà vậy thì tính sao? Võ Vương và Võ Hoàng, vĩnh viễn không ở cùng một cấp bậc, Đông Phương thế gia là không có khả năng thắng! Chỉ là đấu loại mà thôi, để cho bọn họ thông qua lại thế nào? Ở trong tỷ thí kế tiếp, ta mới có thể làm cho Đông Phương thế gia cảm nhận được cái gì gọi là ác mộng chân chính."


Cố Nhược Vân, các ngươi ngoan ngoãn nhận thua ở đấu loại không phải tốt rồi sao? Cứ muốn cậy mạnh! Một khi đã như vậy, kế tiếp cũng đừng trách ta!
Khi nghĩ như vậy, ánh mắt Vinh Nguyệt quét về phía nam tử tuyệt thế bên cạnh Cố Nhược Vân, lqd vẻ tình thế nhất định chợt lóe lên trong mắt.


Lúc đó, nàng cũng sẽ làm cho nam nhân này biết, so sánh với mình, Cố Nhược Vân chính là một phế vật không có chỗ nào đúng!


Giống như là nhận thấy được ánh mắt nhìn chăm chú vào mình, Thiên Bắc Dạ nhướng mày, con ngươi yêu dị thị huyết dừng ở trên mặt Vinh Nguyệt, vẻ âm lãnh chợt lóe lên trong mắt.
Không biết vì sao, nhìn ánh mắt của nam nhân, lòng củaVinh Nguyệt hung hăng run một cái.


Mắt đỏ kia mang theo tàn nhẫn ngoan tuyệt, còn có loại cuồng ngạo khí phách không để bất luận kẻ nào vào trong mắt kia.
Rất khó tưởng tượng, sẽ có một người có được ánh mắt em coi người trong thiên hạ là con kiến như thế.


Rõ ràng ở trước mặt nữ nhân tên là Cố Nhược Vân kia, hắn dịu dàng như vậy, hơn nữa còn nói gì nghe nấy, vì sao khi hắn nhìn về phía mình, có chỉ là lạnh lùng vô tình.........
Không được!
Nàng phải làm cho trong mắt của nam nhân này chỉ có nàng.


Cũng chỉ có nàng, mới có thể đủ có được dịu dàng của hắn.
"Tiểu Vân, ta không thích ánh mắt của ả," Thiên Bắc Dạ cau mày: "Trong ánh mắt ả nhìn ta có quá nhiều tham muốn, làm cho ta cảm thấy rất là ghê tởm."


Cố Nhược Vân hiển nhiên cũng phát hiện tầm mắt của Vinh Nguyệt, mày không khỏi khẽ nhíu lại, một chút lạnh lẽo chợt lóe lên trong mắt trong veo.
"Chàng không thích ánh mắt của ả, vậy sau cùng ta sẽ phế đi hai mắt của ả, được không?"
"Được."


Khuôn mặt của Thiên Bắc Dạ lộ ra tươi cười, nháy mắt kia, chính là vạn vật thiên địa đều ảm đạm thất sắc.
Tiểu Vân nguyện ý phế bỏ hai mắt của nữ tử kia vì hắn, chính là chứng minh, trong lòng Tiểu Vân có hắn?


Biết được điều này làm cho tâm tình của Thiên Bắc Dạ cực tốt, ngay cả khí thế âm trầm trên người kia đều thu liễm rất nhiều.
............


Phía trên lôi đài trong quảng trường, tất cả đệ tử Y Môn đều quỳ rạp trên mặt đất, thở hổn hển nhìn hồng y nữ tử đứng ở trước mặt, ánh mắt ác độc nói: "Vệ Y Y, ngươi sẽ không chết tử tế được!"
Đùng!


Vệ Y Y đạp qua một cước, trực tiếp đạp bay đệ tử Y Môn mở miệng nói chuyện kia, thân mình hung hăng đập xuống dưới đài, té ở bên trong đám người.


"Các ngươi vẫn là mật báo cho tiện nhân kia một chút trước đi, nói sớm muộn gì Vệ Y Y ta sẽ giết vào Y Môn báo thù rửa hận!" Vệ Y Y vuốt ve y phục màu đỏ, cười lạnh nói: "Trận đấu loại này, lqd ta tạm buông tha cho các ngươi trước, nhưng mà tỷ thí kế tiếp, người Y Môn lên một người, ta giết một người! Lên một đôi, ta giết một đôi! Các ngươi còn không mau cút cho ta!!!"


Đệ tử Y Môn chật vật đứng lên, nhanh chóng nhảy xuống lôi đài, trước khi rời đi, bọn họ đều hung hăng trừng mắt với Vệ Y Y.