Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 446: Đêm trước thí luyện! (một)

Edit: kaylee
"Hừ!"
Bạch y nữ tử tức đến mức khuôn mặt càng khó coi, mắt đẹp nảy sinh ác độc trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân: "Tiểu nha đầu, nên khuyên ta đã khuyên qua, đáng tiếc ngươi không nghe lời khuyên của ta, nếu ngươi cố ý như thế, xảy ra sai lầm gì, đừng oán ta đã không có nhắc nhở ngươi."


Nói xong lời này, nàng không nhiều lời nữa, trong ánh mắt châm chọc kia chứa đựng đùa cợt.
Không phải nàng khinh thường Cố Nhược Vân, thật sự là nữ tử này quá tuổi trẻ, với số tuổi của nàng có thể có năng lực gì?


"Nha đầu," Cửu trưởng lão trầm mặc một lúc lâu, nói: "Ta có thể cho ngươi thử một chút, nếu ngươi thành công chữa khỏi cơ thể của ta, ta sẽ tặng Thánh Linh quả cho ngươi."
"Được."


Cố Nhược Vân khẽ ngẩng đầu, chậm rãi đi đến bên người Cửu trưởng lão, rồi sau đó bàn tay của nàng nhẹ nhàng đặt ở phía trên bả vai của đối phương, ngay tại nháy mắt kia, một luồng linh khí theo lòng bàn tay của nàng dần dần chảy vào trong thân thể của Cửu trưởng lão.


Thân mình Cửu trưởng lão lập tức run run một chút, nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại, một khắc kia, thân thể của ông vậy mà cảm thấy thả lỏng trước nay chưa từng có.


Đúng vậy, đây là cảm giác nhiều năm qua ông chưa từng có! Những năm gần đây, ông cũng cảm giác được trong kinh mạch tràn đầy vật bẩn, cho tới bây giờ đều không có nhẹ nhàng khoan khoái như vậy! Giống như là trời nóng được tắm nước lạnh, thoải mái làm ông muốn rên rỉ hai tiếng.


Nhưng mà, ngay tại lúc ông muốn tiếp tục cảm thụ loại cảm giác này, Cố Nhược Vân đã thu lại linh lực trên tay.
"Nha đầu, không đủ?"
Cửu trưởng lão chớp mắt, kinh ngạc nhìn về phía Cố Nhược Vân.


Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc kia của Cửu trưởng lão, Cố Nhược Vân cười khổ một tiếng, nói: "Ông cho rằng có thể dễ dàng hoàn toàn giúp ông khơi thông kinh mạch như vậy? Ta đã nói qua, ta chỉ có tám phần mười nắm chắc, hiện tại ta chỉ có thể từng chút dần dần thanh lọc, nếu muốn hoàn toàn khơi thông, ít nhất còn cần thời gian một tháng!"


Kỳ thực, nếu là Cố Nhược Vân kiếp trước, muốn hoàn toàn khơi thông kinh mạch quả thật không có dễ dàng như vậy, nhưng đời này, nàng có thể mượn dùng Thượng Cổ Thần Tháp trợ giúp Cửu trưởng lão khơi thông kinh mạch, chỉ, cái giá này cũng là không nhỏ, thật hiển nhiên, Cố Nhược Vân cũng không đồng ý vì một người râu ria trả giá lớn như vậy.


"Ha ha!"
Cửu trưởng lão cười to hai tiếng, vuốt ve râu bạc trắng, vừa lòng nói: "Nha đầu, thực lực của ngươi ta cảm nhận được, như vậy đi, ta đây sẽ cho ngươi thời gian một tháng này, trước đó, ta có thể cho ngươi Thánh Linh quả trước."
"Đa tạ."


Cố Nhược Vân mỉm cười, cầm lấy Thánh Linh quả trước quầy hàng.
Kết cục này, rõ ràng là rất bất ngờ, tất cả mọi người không ngờ rằng Cố Nhược Vân thật sự có thể trợ giúp lão gia hỏa này.


Nhất là người Y Môn, nhìn tất cả trước mắt, sắc mặt cực kỳ khó coi, biểu cảm kia thật giống như Cố Nhược Vân đoạt đi bảo vật thuộc về bọn họ.


"Cửu trưởng lão," Vinh Nguyệt khẽ cau mày, nhìn Cố Nhược Vân, rồi quay đầu nhìn về phía Cửu trưởng lão: "Ta cảm thấy người vẫn là đợi sau khi thân thể hoàn toàn hồi phục lại cho nàng Thánh Linh quả, nếu không, ai biết nàng có thật sự có năng lực này hay không?"


Lời nói này nói rất hợp tình hợp lý, nhóm quần chúng vây xem một bên cũng không khỏi gật gật đầu.


Vinh Nguyệt cô nương nói không sai, nữ nhân này còn không có hoàn toàn chữa khỏi thân thể của lão giả, ai có thể biết nàng là thật có thực lực hay là cố lộng huyền hư (cố làm ra vẻ huyền bí)? Dù sao một nữ oa (bé gái) mười mấy tuổi, nếu thật sự có thể khơi thông kinh mạch bế tắc, vậy quả thực chính là rất không thể tưởng tượng.


Nhưng mà, ngay tại sau khi Vinh Nguyệt nói ra lời kia, Cố Nhược Vân cũng đã đút Thánh Linh quả cho con mèo nhỏ trong ngực nàng, tốc độ kia nhanh đến mức làm cho các nàng đều không kịp ngăn cản.............