Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 423: Giao chiến (bốn)

Edit: kaylee
"Được."
Nghe được giọng nói của thiếu nữ, Thiên Bắc Dạ chậm rãi thu tay, thân hình hắn chợt lóe lập tức đứng ở trước mặt Cố Nhược Vân, trên khuôn mặt tuyệt thế nâng lên một chút tươi cười kinh diễm chúng sinh.


Một khắc kia, nữ tử trông thấy tươi cười trên mặt nam nhân, đều không tự chủ được trầm luân xuống.
Cho tới bây giờ bọn họ đều chưa từng thấy, nam nhân vừa rồi còn như Ma Thần kia, cười rộ lên sẽ lòng người như thế động.
"Tiểu Vân, ta sẽ bảo vệ nàng."


Cả đời này, người hắn muốn bảo vệ, chỉ có một mình nàng.
Chính là dùng hết tất cả, cũng sẽ không tiếc.
Cố Nhược Vân không có lại nói thêm cái gì, nàng chuyển ánh mắt về phía lão gia tử, nói: "Chuyện của mình thì tự mình giải quyết cho tốt, ta sẽ không giúp người."


Nói xong lời này, nàng lập tức xoay người, cũng không quay đầu lại rời đi.
Nhìn bón dáng nàng rời đi, Thiên Khải Tôn Giả nhíu mày: "Nói đi, gần đây Đông Phương thế gia lại đã xảy ra chuyện gì?"


"Ca," Lam Vũ Ca nhẹ nhàng tiến lên: "Lần này là có liên quan tới Luyện Khí Tông, khoảng thời gian trước Vân Nhi diệt trừ Luyện Khí Tông, nhưng mà Tông chủ Luyện Khí Tông lại mất tích, Đông Phương thế gia chúng ta sớm đã kết thù với Luyện Khí Tông, Thi Đồ chó nhà có tang như vậy thật có khả năng sẽ ra tay với Đông Phương thế gia, cho nên thành Đông Phương mới có thể trở nên cảnh giác như thế, nhưng mà lúc này đây, mối nguy thật sự giải trừ."


Thiên Khải Tôn Giả than một tiếng: "Ca nhi, là ca ca có lỗi với muội, những năm gần đây ta thường xuyên không ở đại lục, hơn nữa vừa đi chính là thật nhiều năm, thế cho nên Đông Phương thế gia gặp nguy hiểm mấy lần đều không thể chạy về trợ giúp, lúc này đây ta tính toán trở về Linh Tông, sau này sẽ không rời đi."


"Ca, ta không trách người, huống chi người là trưởng lão Linh Tông, thân phận luôn luôn mẫn cảm, nếu người xen vào chưa chắc đã tốt."


Lam Vũ Ca dịu dàng cười cười: "Hiện tại ngay cả Ngọc Nhi không ở, nhưng mà Vân Nhi đã trở lại bên người ta, còn có Sanh Tiêu…... Đứa nhỏ kia không biết là lúc nào mới có thể nhìn thấy."


Hai hài tử này đều mất đi cha nương từ nhỏ, sống nương tựa lẫn nhau, ăn rất nhiều khổ mà người khác không thể tưởng được, cho nên hiện giờ chỉ cần nghĩ đến năm đó bọn họ lẻ loi hiu quạnh ở Cố gia, tâm Lam Vũ Ca lập tức đau lên.


"Đúng rồi," Bỗng nhiên, Thiên Khải Tôn Giả giống như nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Lam Vũ Ca: "Thần Chi Thí Luyện sắp sửa bắt đầu, đến lúc đó ta hi vọng nha đầu Tiểu Vân có thể đại biểu Đông Phương thế gia tham gia."


Thần Chi Thí Luyện, là một cuộc thí luyện mà hàng năm Tam Đại Chế Tài đều sẽ tổ chức, phàm là thiên tài đột phá ở trong thí luyện, đều sẽ nhận được lời mời của Tam Đại Chế Tài, tiến hành bồi dưỡng người tham gia Ma Chiến mười năm một lần.


Về phần Ma Chiến mười năm này, chính là cứ cách mười năm, cao thủ đại lục và Ma Nhân ước hẹn chiến đấu, thua sẽ bị trục xuất khỏi đại lục, mà bên chiến thắng sẽ được chiếm cứ toàn bộ đại lục.


Mà lúc trước người Tiên Địa và Luyện Khí Tông miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, chính là dựa vào Ma Chiến đương nhiên đòi lấy bảo vật của người.
"Ca, người là muốn để cho Vân Nhi tiến vào Tam Đại Chế Tài?" Lam Vũ Ca kinh ngạc nhìn Thiên Khải Tôn Giả, hỏi.


"Không," Thiên Khải Tôn Giả lắc lắc đầu: "Là vì lần thí luyện này sẽ có trợ giúp rất lớn đối với việc tăng lên thực lực của nha đầu, thậm chí đối với tương lai của nàng đều có trợ giúp rất lớn, Ca nhi, bất luận như thế nào, đều phải làm cho nha đầu tham gia, ta sẽ ở nơi đó chờ nàng."


Hơn nữa, mảnh đại lục này cũng là lúc bởi vì sự xuất hiện của nàng mà có thay đổi.............


"Chuyện này ta đồng ý," Lão gia tử buông lỏng mày nhíu chặt ra, nói: "Ta sẽ nói chuyện này với Vân nha đầu, cũng sẽ thông báo với mọi người Đông Phương thế gia, Thiên Khải Tôn Giả cứ yên tâm đi, huống chi, chuyện này đối với nàng cũng là một cái kỳ ngộ."


"Ta đây an tâm," Thiên Khải Tôn Giả mỉm cười gật gật đầu: "Đông phương lão gia tử, ta phó thác muội muội của ta cho ngươi, ngươi thay ta chăm sóc nàng thật tốt, mặt khác mấy năm gần đây ta đều sẽ không rời đi Linh Tông, nếu ngươi có chuyện gì có thể cho người đi Linh Tông tìm ta, đừng một mình thể hiện nữa! Nếu không mà nói, ngươi liên lụy là muội muội được ta coi là hòn ngọc quý trên tay, ha ha."


Dứt lời, ông ngửa đầu cười to hai tiếng, sau đó bóng dáng bạch y kia biến mất không thấy trong ánh mắt sùng bái của mọi người ở đây.