Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 405: Đốt y phục của lão gia tử (một)

Edit: kaylee
Này có tính là oan gia ngõ hẹp không?
Cố Nhược Vân bất đắc dĩ thở dài một tiếng, không nghĩ tới ngày thứ hai mình đi đến Đông Phương thế gia, đã gặp lại Đông Phương Diễm.
"Tiểu Diễm, xảy ra chuyện gì?"


Một giọng nói thân thiết truyền đến từ phía sau Đông Phương Diễm, rồi sau đó lập tức trông thấy một gã cẩm y thanh niên (thanh niên mặc quần áo gấm) đi tới bên cạnh Đông Phương Diễm, cau mày nhìn Cố Nhược Vân đứng ở phía trước mặt.
"Nàng là loại người nào?"


"Lâm thiếu, ngươi tới vừa vặn, nữ tử này là thiếu chủ mang về, lại không biết quy củ, tùy ý xâm nhập cấm địa của Đông Phương thế gia chúng ta, ta đang muốn bắt nàng xử trí!"
Đông Phương Diễm cao ngạo nâng đầu, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Cố Nhược Vân.
"Hả?"


Vị thanh niên được xưng là Lâm thiếu kia chán ghét liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân, từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường: "Nữ nhân Đông Phương Thiếu Trạch mang về? Không biết ngươi và Đông Phương Thiếu Trạch là quan hệ như thế nào?"


"Còn có thể là quan hệ gì?" Đông Phương Diễm khinh thường cười lạnh nói: "Đông Phương Thiếu Trạch kia bảo vệ nàng như vậy, không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể đoán được chính là quan hệ loại gặp không được người này, một cô nương gia tốt đẹp, không nên vì một chút ích lợi kia mà dụ dỗ nam nhân, từ nhỏ Đông Phương Diễm ta khinh thường nhất loại nữ nhân không biết xấu hổ như ngươi."


Trào phúng và cười lạnh kia đều lộ hết ở phía trên khuôn mặt anh khí của Đông Phương Diễm kia, theo nàng, nữ nhân này vì nịnh bợ quyền thế mà ôm lên cây đại thụ thiếu chủ này, có thể là thứ tốt gì? Nhưng mà thật đáng tiếc, loại nữ nhân giống nàng này, gia chủ tuyệt đối sẽ không cho nàng tiến vào Đông Phương thế gia.


Tuy rằng bên người nữ nhân có một nam tử tóc bạc, nhưng mà, cho dù thực lực của bản thân nam tử kia cường thịnh cỡ nào, cũng không cường hãn bằng thế lực của Đông Phương thế gia.


"Không sai, loại nữ nhân này quả thật rất ghê tởm, vẫn là tiểu Diễm ngươi ưu tú nhất, luôn luôn dựa vào thiên phú và thực lực của mình đi tới hôm nay," Lâm thiếu sủng nịch điểm cái mũi của Đông Phương Diễm: "Không giống những người khác, cho rằng nịnh bợ được người có quyền thế là có thể cả đời áo cơm không lo, không biết ở trên đại lục cường giả vi tôn này dựa vào nam nhân là không được, chỉ có thể dựa vào thực lực của mình mới có thể đứng vững gót chân, đáng tiếc, cũng không biết khi nào thì nàng có thể hiểu được đạo lý này."


Lâm thiếu châm chọc khiêu khích nói, ánh mắt của y tràn ngập hèn mọn, thật giống như thiếu nữ phía trước làm chuyện gì đó gặp không được người.
Từ đầu tới cuối, Cố Nhược Vân vẫn hai tay ôm ngực, tựa tiếu phi tiếu nhìn hai người kẻ xướng người hoạ kia.


"Lâm thiếu? Họ Lâm?" Khóe môi khẽ nhếch lên, tươi cười của thiếu nữ càng sâu: "Ngươi không phải người Đông Phương thế gia? Xem ra Đông Phương thế gia này cũng không ra gì cả, người nào cũng có thể tiến vào."
"Ngươi nói bậy bạ gì đó?"


Hai mắt Lâm thiếu lạnh lùng, hừ hừ: "Nói thật cho ngươi biết đi, muội muội của ta rất nhanh sẽ gả cho Đông Phương thiếu chủ làm thê tử, tuy rằng hai nhà chúng ta không được coi là môn đăng hộ đối, nhưng mà dựa vào tài mạo của muội muội ta, quả thật xứng đôi với Đông Phương Thiếu Trạch, chỉ là, cho dù trở thành thê tử của Đông Phương Thiếu Trạch, muội muội ta cũng sẽ không phụ thuộc vào hắn, đây là loại nữ nhân thấy người sang bắt quàng làm họ ngươi kém rất rất xa."


Cữu cữu muốn thú thê (cưới vợ)?
Cố Nhược Vân nhíu mày, thế nào nàng không có nghe cữu cữu nói qua chuyện này?


Hơn nữa, tự bản thân cữu cữu đã giống như tiên nhân (người trên trời, ý chỉ xinh đẹp), thật không biết có nữ tử nào có thể đứng ở bên người hắn mà không bị hắn hạ thấp xuống……... (L: bị dìm hàng đó ^^)


"Ta mệt mỏi," Cố Nhược Vân ngáp một cái, khóe môi nâng lên một chút ý cười, chỉ là cặp con ngươi đen kia lại sâu trầm không thấy đáy: "Nếu các ngươi không có chuyện gì thì để cho ta rời đi thôi."