Edit: kaylee
"Cữu cữu, con mệt mỏi."
Cố Nhược Vân ngáp một cái, hiển nhiên không muốn nghe Đông Phương Thiếu Trạch nói thêm gì nữa.
Đông Phương Thiếu Trạch còn muốn nói gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt mỏi mệt của Cố Nhược Vân thì khẽ thở dài một tiếng: "Vân Nhi, một ngày nào đó, con sẽ hiểu ông…..... Nhưng mà, mặc kệ con và Đông Phương thế gia quan hệ như thế nào, con vĩnh viễn là ngoại sinh nữ của ta."
Cố Nhược Vân cười cười, không có lại nói thêm cái gì, chỉ là trên khuôn mặt thanh lệ kia lại bao phủ vẻ nhu hòa.
...........
Ánh trăng trên ngọn liễu.
Thiếu nữ mặc một bộ áo xanh, khẽ giương lên ở trong gió đêm, nàng đứng ở phía trước cửa sổ, mặt mày bình thản, không biết suy nghĩ cái gì. Đúng lúc này, một hơi thở quen thuộc truyện đến từ phía sau thân thể của nàng, làm cho lòng của nàng không tự chủ được bình tĩnh xuống.
"Tiểu Dạ, ngươi có người thân sao?"
Thiên Bắc Dạ cau mày, lắc lắc đầu, sau đó hắn mới nhớ tới Cố Nhược Vân nhìn không thấy động tác của hắn, nên mới mở miệng nói: "Không biết, có lẽ……. Không có."
"Tiểu Dạ, ngươi biết không, ta là một người có kiếp trước kiếp này," Cố Nhược Vân ngẩng đầu, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, giống như lại trông thấy một màn giết hại, trên đỉnh tuyết sơn kia: "Kiếp trước, ta có một gia gia hiền lành, mẫu thân thiện lương, đệ đệ đáng yêu, nhưng phụ thân lại là cặn bã trong cặn bã! Vì để lấy được vị trí thiếu chủ Hạ gia, y không tiếc theo đuổi mẫu thân của ta, nhưng ở trong đêm có được mẫu thân của ta đó, y nhanh chóng để cho người yêu thanh mai trúc mã của y vào cửa! Nếu không phải gia gia thiên vị mẫu thân, sợ rằng…..... Mẫu thân ta không cách nào sống ở Hạ gia."
Thiên Bắc Dạ không nói gì, lẳng lặng nhìn Cố Nhược Vân, hắn biết, đây là bí mật sâu nhất nàng che giấu trong lòng.
Mà nàng lại nguyện ý nói bí mật này cho hắn biết, đó là có bao nhiêu tín nhiệm?
"Nhưng mà, tất cả những thứ này, ở sau khi gia gia qua đời thì lập tức thay đổi, Hạ gia có một bảo vật gia truyền là Thượng Cổ Thần Tháp, truyền thuyết, chỉ có người do tử phượng (phượng hoàng tím) chuyển thế mới có thể có được Thượng Cổ Thần Tháp, chỉ là ở trước khi lâm chung, gia gia phó thác Thượng Cổ Thần Tháp cho ta, vì vậy tên khốn mất sạch nhân tính kia lập tức tàn sát một nhà ngoại công ta, hơn nữa còn bắt mẫu thân uy hϊế͙p͙ ta giao ra Thượng Cổ Thần Tháp! Mẫu thân vì không để cho Thượng Cổ Thần Tháp rơi vào trong tay bọn họ, lựa chọn tự kết thúc sinh mệnh!"
Hiện giờ nghĩ đến đủ loại kiếp trước, Cố Nhược Vân vẫn là cảm thấy một loại đau đớn đến tê tâm liệt phế!
Nàng vĩnh viễn không cách nào quên, cảnh tượng một nhà ngoại công đều bị giết hại, vải trắng treo đầy, cũng quên không được dáng vẻ mẫu thân nàng yêu nhất bị súc sinh kia ngược đãi mà cuối cùng lựa chọn tự sát……...
Cố Nhược Vân nhẹ nhàng nhắm mắt lại, rồi sau đó mới chậm rãi mở ra: "Ở sau khi mẫu thân đi, ta lựa chọn nhẫn nhục sống tạm bợ, đi xa tha hương, hơn nữa phó thác đệ đệ duy nhất của ta, cũng là người thân duy nhất còn lại của ta lúc đó cho người yêu thanh mai trúc mã của ta."
Khi nghe đến câu nói cuối cùng, trong lòng Thiên Bắc Dạ thật không thoải mái, khuôn mặt tuyệt thế rất là khó coi, toàn thân bao phủ một tầng hơi thở âm trầm, nếu người nọ ở trong này, đảm bảo hắn sẽ làm cho y chết không toàn thây!
Hiển nhiên Cố Nhược Vân không có phát hiện sự khác thường của nam tử phía sau, tiếp tục nói: "Mà ta không nghĩ tới, y lại phản bội ta! Vì Thượng Cổ Thần Tháp, vì địa vị tối cao, y không tiếc nịnh bợ tên khốn kia, ở trước mặt của ta, tách rời cơ thể của đệ đệ ta! Ha ha ha, tiểu Dạ, ngươi có biết lúc đó tâm tình của ta là thế nào sao? Cho dù ta chết, cũng muốn kéo những người đó xuống địa ngục!"
Bỗng nhiên, một bàn tay to dịu dàng đưa đến từ sau lưng, gắt gao ôm nàng vào trong lòng.
Cảm thụ được vòng ngực ấm áp của nam nhân, không biết vì sao, nội tâm luống cuống không thôi kia của nàng dần dần khôi phục bình tĩnh.