Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 389: Xuất phát, Đông Phương thế gia (bảy)

Edit: kaylee
Hạ lão gia tử cười gật gật đầu: "Ta hiểu rõ đạo lý này, từ đây về sau, ta sẽ đốc thúc tiểu bối Hạ gia tu luyện, cho dù ngày sau Linh Tiêu đại nhân rời đi, Hạ gia cũng có thể đời đời không đổ."


Không biết vì sao, Hạ lão gia tử có một loại cảm giác, rồi sẽ có ngày Linh Tiêu đại nhân sẽ rời đi theo bước chân của nha đầu kia, ở sau khi hắn rời đi, Hạ gia cũng chỉ có thể dựa vào chính bọn họ........
"Tốt, ta đây cáo từ, bảo trọng, tiểu Dạ, La Lỵ, chúng ta đi thôi."


Cố Nhược Vân củng củng nắm tay, xoay người bước về phía ngoài cửa, chậm rãi biến mất ở bên trong tầm mắt của Hạ lão gia tử.


Hạ lão gia tử nhìn bóng lưng nàng rời đi, thì thào lẩm bẩm: "Có lẽ, ở tương lai không xa, toàn bộ đại lục đều sẽ biết tên Cố Nhược Vân này, chính là ngay cả Tam Đại Chế Tài, cũng chỉ có thể ngưỡng vọng nàng…..."


Bất luận như thế nào, Hạ lão gia tử đều thật không ngờ, mình lại một câu thành sấm (*), ở không lâu sau đó, đại lục chỉ có một phương thế lực Ma Tông này độc bá! Ngay cả Tam Đại Chế Tài, cũng chỉ có thể sống dựa vào hơi thở của Ma Tông…....


(*) một câu thành sấm: ý chỉ câu nói ra đúng sự thật, tiên đoán được tương lai, sự việc xảy ra đúng như thế…
..........
Huyền Vũ Quốc, phía trên ngã tư đường phồn hoa náo nhiệt, truyền đến một hồi tiếng rít gào tức giận.


"Lão tử là Hoàng đế! Các ngươi ****** dựa vào cái gì không cho phép lão tử ăn thịt? Tên kia chỉ là một Thái thượng hoàng mà thôi, dựa vào cái gì không cho phép lão tử ăn thịt? Nếu các ngươi nghe lời nói của tên khốn kia, bây giờ lão tử lập tức giết các ngươi! Mụ nội nó, lão tử chính là muốn ăn thịt!"


Ở ngoài tửu lâu trà tứ, Cố Nhược Vân vừa vặn đi ngang qua không tự chủ được nghe được giọng nói quen thuộc này, nhíu mày nhìn vào, nháy mắt kia, một thân thể cao lớn chiếu vào trong đôi con ngươi của nàng.


Hai tay Bàng Nhiên chống nạnh, tức giận chỉ vào cái mũi của thị vệ trước mặt, mắt phun lửa giận, hận không thể chém thị vệ trước mắt thành tám khối.


Mà thị vệ kia cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ, tiểu Hoàng đế này cái gì cũng tốt, chỉ là quá thích ăn thịt, quả thực là không thịt không vui. Nhưng mà Thái thượng hoàng đã ra lệnh, không cho phép bất cứ ai làm thịt cho hắn ăn, nếu không lập tức phải đi về lĩnh một trăm bản tử.


"Bệ hạ, đây là mệnh lệnh của Thái thượng hoàng, thuộc hạ cũng không có cách nào."
"Cái gì?"
Bàng Nhiên tức đến mức nhảy dựng lên, rít gào nói: "Lão tử mới là Hoàng đế, hắn tính cái ***! Nếu các ngươi lại nghe lời nói của tên khốn kia, thì cút ra xa cho lão tử!"
Quả thực tức chết hắn!


Tên kia quả thực âm hồn không tan, đều đã ân ái rời đi với mẫu hậu, còn phái người giám sát hắn!
Đời này, ngay cả ăn khối thịt nướng cũng khó khăn như vậy.


Ngay tại lúc Bàng Nhiên muốn nổi bão, một tiếng cười nhàn nhạt truyền vào từ phía sau, mang theo a dua (hùa theo): "Bàng Nhiên, mới chỉ một đoạn thời gian không gặp, làm sao ngươi lại béo lên nhiều như vậy?"


Bàng Nhiên ngây ngẩn cả người, lúc quay đầu, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt mang theo tươi cười xuất hiện ở trong mắt hắn, hắn chớp mắt, sau đó lập tức mở ra hai tay vọt qua phía Cố Nhược Vân.
"Nữ thần, ta nhớ ngươi muốn chết."
Ầm!


Bỗng nhiên, bóng huyết y hiện lên, tóc bạc như tiên, che ở trước mặt Cố Nhược Vân.


Giờ phút này trên khuôn mặt tuyệt thế của nam nhân kia tràn đầy âm lãnh, khí thế toàn thân bắt đầu khởi động, vì thế, Bàng Nhiên còn không có vọt tới trước mặt Cố Nhược Vân, đã bị khí thế cường đại kia trào ra như gió kia làm bắn ra ngoài, thân thể gần hai trăm cân (100kg) kia trực tiếp đánh vào trên vách tường, đánh vách tường đổ xuống.


Nhưng mà, bị một kích nặng như vậy, Bàng Nhiên lại vẫn đứng lên giống như không có chuyện gì, sờ sờ cái mũi, nói: "Nữ thần, không phải ngươi nói chỉ cần lên làm Hoàng đế là có thịt ăn sao? Hiện tại ta đã là Hoàng đế, bọn họ vẫn là không cho ta ăn thịt, đã không có thịt ăn, Hoàng đế này ta không muốn làm, ai thích làm thì làm đi."