Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 345: Hạ gia gặp nguy hiểm (năm)

Edit: kaylee
Máu đỏ tươi theo cánh tay nứt ra chậm rãi rơi xuống dưới, nhiễm đỏ lưng cự long vốn đã bị thương ngang dọc, thậm chí đều phân không rõ nơi nào là máu của cự long, nơi nào lại là máu của nàng…....


"Đường cường giả, chính là làm từ máu tươi, chẳng sợ đường ta muốn đi qua tràn ngập huyết tinh, ta cũng nhất định vượt mọi chông gai, đi hết con đường."


Không tự chủ được, lời thiếu nữ đã từng nói lại xuất hiện ở bên tai của Tử Tà, hắn nhìn thiếu nữ hiện giờ đang chiến đấu hăng hái đẫm máu, trong con ngươi màu tím mang theo cảm tình phức tạp mà khác thường.


Nàng cậy mạnh chiến đấu với cự long, là không sợ chết sao? Không, nàng rất sợ chết, là một người đã từng chết qua một lần, càng thêm quý trùng sinh mệnh chiếm được, chính là bởi vì nàng quá mức quý trọng, mới có thể để cho mình dùng thân thử hiểm.


Mục đích, chỉ là vì muốn cường đại hơn mà thôi.
Chỉ có lực lượng cường đại, mới có thể làm cho nàng sinh tồn ở mảnh đại lục cường giả vi tôn, mới có thể làm nàng có lực lượng đi bảo vệ người bên người, không cần lại đối mặt nhiều sinh ly tử biệt như vậy..............
Phốc xuy!


Trường kiếm lại đâm vào phía sau lưng cự long, sau đó, cự long đột nhiên rơi xuống từ trên bầu trời, làm cho thân thể của Cố Nhược Vân cũng nhanh chóng rớt xuống.......
Bá!
Ngay ở một khắc kia, Tử Tà chợt xé rách hư không, tiếp được thân thể đang rơi xuống của thiếu nữ, chậm rãi đáp xuống.


Thiếu nữ ở trên lưng Tử Tà, cả người tràn đầy máu tươi, trường kiếm trong tay còn nhỏ giọt máu đỏ tươi xuống mặt đất, môi mỏng của nàng hơi mím, ánh mắt đạm mạc, thân thể nhỏ gầy kia đón gió mà đứng, tay áo màu đỏ bay ở trong gió, nàng giống như sát thần thị huyết thành tính, lộ ra sát ý nồng đậm.


Viêm kinh ngạc há to miệng, hắn chẳng thể nghĩ tới, nữ tử này thật sự có thể đánh bại rồng?
Rất nhiều lần, hắn đều cho rằng nàng sẽ thất bại, lại không biết là lực lượng từ đâu đến, bất luận thân thể nhận đến bao nhiêu thương cũng không từng buông tay.


Có thể nói, thiếu nữ không phải là dùng thực lực chiến bại cự long, nàng là dựa vào nghị lực!
Nếu không có phần nghị lực này, chính là có một trăm nàng, cũng chỉ có thể nhét kẽ răng cho con cự long này.
"Xem ra lúc này đây, thật sự muốn nghịch thiên."


Đỉnh núi cách đó không xa, Thiên Khải Tôn Giả phát ra một tiếng than nhẹ, ông có thể tưởng tượng được, tương lai không lâu sau, thiếu nữ này sẽ nhấc lên một hồi gió lốc ở trên đại lục……...


Một người có thiên phú không đáng sợ, đáng sợ là, người nọ chẳng những có thiên phú, còn thật nỗ lực, cũng có nghị lực bền gan vững chí.
Người như vậy, mới chân chính đáng sợ.


Thiên Khải Tôn Giả rốt cục rõ ràng, vì sao nàng lại trưởng thành biến thái như thế! Chỉ là bởi vì nàng đều chiếm cứ cả ba loại đó, mới đáng sợ đến mức làm cho ông kinh sợ. Cũng may nha đầu kia không pahỉ là kẻ địch, nếu không, sẽ làm ông thật đau đầu.......
............


Ở khoảnh khắc Cố Nhược Vân bước đi, thân thể Tử Tà dần dần bị kéo dài, ngay sau đó, y bào màu tím xuất hiện ở bên cạnh thân thể của nàng, không gió tự bay lên, khuôn mặt tà mị nở nụ cười thật sâu, đôi mắt dịu dàng nhìn thiếu nữ bên người.


"Nha đầu, ngươi thật đúng là làm cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa."
Cố Nhược Vân cười cười, không nói gì, ánh mắt nàng nhìn về phía cự long ở một bên, khóe môi hơi hơi giơ lên, nói: "Tử Tà, ngươi giúp ta lấy mắt của nó, ta muốn chữa thương cho Thanh Long."
"Rống!"


Cự long phát ra một tiếng gầm nhẹ, âm thanh kia không có vang dội vừa rồi, hình như là đang cầu xin cái gì.


Tử Tà nhìn mắt cự long, lại nhìn về phía Cố Nhược Vân, nói: "Nha đầu, nó xin ngươi tha nó, để hồi báo, nó nguyện ý trở thành khí linh của Linh Khí trong tay ngươi, không bằng ngươi suy nghĩ một chút, nếu có thể có được khí linh, Trung Giai Linh Khí trong tay ngươi sẽ tấn chức thành Cao Giai."