Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 331: Thu hoạch (ba)

Edit: kaylee
Giờ phút này, đôi mắt Hồng Quân tham lam nhìn mảnh dược liệu kia, ánh mắt phát ra ánh sáng, may mắn lúc này đây lão không có nghe theo tên khốn Hạ Tử Hi kia, nếu không những dược liệu này còn không phải đều bị nữ nhân này lấy mất? (L: ừ, không đi theo người ta chắc gì mi đi được đến đây?)


Cố Nhược Vân cau mày, nhàn nhạt nói: "Ta nói rồi, tốt nhất là các ngươi đừng đến địa phương này, nếu không, xảy ra chuyện gì không có quan hệ gì với ta."


"Ha ha!" Hồng Quân bừa bãi cười phá lên: "Cố Nhược Vân, đừng cho rằng ta không biết ngươi suy nghĩ cái gì, ngươi tất nhiên là thương lượng tốt với tiểu tử Hạ Tử Hi kia, lừa tất cả mọi người chúng ta đi, làm cho các ngươi một mình thu hoạch! Hừ, may mắn ta không có ngu xuẩn như những người đó, nếu không đã bị âm mưu của các ngươi đoạt hết chỗ tốt rồi!"


Chỉ là làm cho Hồng Quân không rõ là, Linh Thú trên Thiên Sơn luôn luôn rất hung mãnh, nhưng mà lão đi theo Cố Nhược Vân này một đường, vậy mà không có gặp phải một con nào.
Vận khí của nha đầu kia vậy mà lại sẽ tốt đến loại trình độ này.


"Mạc Vũ, ngươi không cần phải để ý lão, đi thu dược liệu cho ta."
Cố Nhược Vân hơi ngừng lại, nói: "Nếu lão ngăn cản, vậy giết đi."
"Hừ!"
Hồng Quân ‘hừ’ lạnh một tiếng, trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.


"Chỉ bằng mấy người các ngươi, cũng muốn bắt ta? Cố Nhược Vân, ta thừa nhận ngươi thật có bản lĩnh, nếu không sẽ không làm cho một Võ Vương thần phục ngươi, đáng tiếc Hồng Quân ta cũng không phải kẻ yếu! Hôm nay, dược liệu nơi này ta đều muốn, nếu ngươi thật không biết tốt xấu như vậy, ta đây khiến cho ngươi biết một chút chênh lệch giữa ngươi và thế lực Thiên Thành."


Ầm!
Bỗng nhiên, cuồng phong (gió lớn) nổi lên, y bào của lão giả bay múa ở trong gió, một đầu tóc bạc có vẻ bừa bãi mà ngạo nghễ.


Ánh mắt lão lạnh lùng nhìn Cố Nhược Vân, đùa cợt trên mặt vô cùng rõ ràng, thật giống như đoán chắc rằng nha đầu kia không dám đối nghịch với lão ở nơi này.


Không sai, Bách Thảo Đường quả thật rất có thế lực, nhưng cũng chỉ giới hạn trong phương diện giao tiếp của Bách Thảo Đường, tuy rằng nha đầu kia là người đứng đầu Bách Thảo Đường, thực lực bản thân cũng không mạnh, hiện giờ ở loại địa phương này, căn bản không có khả năng là đối thủ của lão. Chẳng sợ bên thân thể của nàng có một Võ Vương thực lực tương đương với mình.


Cố Nhược Vân ngáp một cái, trong mắt lộ ra một chút không kiên nhẫn, giọng nói của nàng nhàn nhạt, chậm rãi vang lên ở bên trong sơn cốc u tĩnh.
"Mạc Vũ, thu phục trong vòng ba phút."


"Chủ tử, không dùng đến ba phút," Mạc Vũ dương môi cười, tràn đầy tự tin nói: "Đối phó lão, một phút đồng hồ là đủ."
Hồng Quân ngây ngẩn cả người, rồi đột nhiên, lão ‘ha ha’ cười phá lên, cười đến mức nước mắt của lão cũng sắp chảy xuống.
Này quả thực là rất khôi hài.


Bản thân và nữ hộ vệ kia đều là Võ Vương cấp thấp, nhưng mà nàng lại còn nói muốn ở trong vòng một phút đồng hồ đánh bại lão? Lão gặp qua cuồng vọng, nhưng vẫn chưa thấy qua có người có thể cuồng vọng đến loại tình trạng này.


"Tiểu nha đầu, làm người không thể quá ngông cuồng ngạo mạn, nếu không sẽ chịu thiệt." Hồng Quân nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt thù hận nhìn trước mắt: "Hiện tại, để ta đến dạy ngươi một chút cái gì gọi là khiêm tốn!"
Xôn xao!


Vừa dứt lời, Hồng Quân căn bản là không cho nàng cơ hội nói chuyện, ‘xoát’ một tiếng lập tức nhằm về phía Mạc Vũ.


Tốc độ kiếm của lão rất nhanh, làm người ta hoa cả mắt, rất xa chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng màu lam mơ hồ, giống như một đường cong đón đầu đánh xuống, khí thế cường đại bỗng dâng lên, cuồng phong cuốn lấy lá rụng chung quanh, quay chung quanh ở bên người lão giả.
"Ầm!"


Kiếm phong hung hăng đánh xuống, chém mặt đất thành một lỗ hổng, chỉ là rất nhanh nụ cười âm hiểm của Hồng Quân đã cứng lại, gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử hoàn hảo không tổn hao gì trên mặt đất, nắm tay nắm chặt nhẹ nhàng run lên.


Ở bên trong cảnh giới Võ Vương này, Hồng Quân thật có tin tưởng, tốc độ của mình là nhanh nhất.