Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 320: Nhặt được một con thú nhỏ (hai)

Edit: kaylee
Người giữ thành bởi vì chuyện lần trước mà không dám chậm trễ một chút nào, vội vàng vội vàng tiến đến Hạ gia thông báo, không cần một lát, đã có người đến đưa bọn họ vào trong Thiên Thành.


Lúc này, bên trong sân Hạ gia, Cố Nhược Vân nghe được người tới bẩm báo, mày khẽ nhíu lại, cười khẽ một tiếng, nói: "Mạc Vũ và Bách Xuyên đến đây? Vừa vặn, đối với chuyện Thần Thú xuất thế ở Thiên Sơn lúc này đây, ta cũng thật có hứng thú."


Thiên Sơn vô cùng hung hiểm, bảo vật bên trong cũng không ít, nếu lúc này người Ma Tông có thể cùng đi, chắc hẳn sẽ mang đến cho bọn hắn thu hoạch rất lớn.
"Chủ tử."


Đang suy nghĩ, phí trước truyền đến một giọng nói mềm mại, lúc Cố Nhược Vân ngẩng đầu lên nhìn, thì nhìn thấy Mạc Vũ dẫn theo một đám người bước nhanh đến.
Lúc tới trước mặt Cố Nhược Vân, nàng hai tay ôm kiếm, nửa quỳ, nói: "Thuộc hạ Mạc Vũ, tham kiến chủ tử."


"Mạc Vũ, ngươi đã đến rồi?"
Cố Nhược Vân cười nhàn nhạt, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía Bách Xuyên ở một bên, trong mắt hơi hơi có chút kinh ngạc: "Bách Xuyên, hiện tại ngươi là Võ Giả trung cấp?"


Lúc này mới qua thời gian bao lâu, hắn trực tiếp từ phế vật không chỗ nào đúng tới Võ Giả trung cấp, loại thiên phú này thả ở trên đại lục nhất định sẽ làm người kinh ngạc.


Mặt Bách Xuyên đỏ lên: "Ta…... Ta biết ta trưởng thành không đủ nhanh, nhưng mà ta sẽ nỗ lực, ta nhất định sẽ không làm cho ngươi thất vọng."
Thật hiển nhiên, Bách Xuyên còn tưởng rằng Cố Nhược Vân không vừa lòng với thực lực của mình.


Cũng vì, bên người nàng đều là cường giả, hiện tại chỉ có bản thân vẫn là một Võ Giả! Vì không làm thất vọng ân cứu giúp ngày đó của nàng, bất luận như thế nào hắn cũng phải nỗ lực tu luyện.


"Bách Xuyên, ngươi đã rất lợi hại, từ một người không có tu vi phá tan Tụ Khí cấp tám tới cảnh giới Võ Giả ở trong mấy tháng ngắn ngủn, đã vô cùng không tệ." Cố Nhược Vân nở nụ cười, nàng cũng không có nhìn lầm người, thiên phú của Bách Xuyên quả thật rất mạnh.


Đợi một thời gian, tất nhiên nổi danh chấn động đại lục.
Nghe vậy, mặt Bách Xuyên càng đỏ, ngượng ngùng cúi đầu, có chút kỳ quái vò góc áo của mình.


"Mạc Vũ, lần này các ngươi đến đây thì đừng rời khỏi, kế tiếp cùng ta cùng đi hoàn thành một nhiệm vụ." Cố Nhược Vân ngẩng đầu nhìn Mạc Vũ, trên khuôn mặt thanh tú mang theo tươi cười nhàn nhạt.
Mạc Vũ ôm kiếm cung kính nói: "Thuộc hạ tuân theo sự phân phó của chủ tử."


Thời gian một ngày, giây lát lướt qua.


Rất nhanh tất cả thế lực đều làm tốt chuẩn bị đi Hạ gia trước, mà trước đó, Cố Nhược Vân đã từng thương lượng qua với Hạ lão gia tử, dùng danh nghĩa Bách Thảo Đường tới tham gia lần thử luyện này. Vì nàng cứu Hạ Tử Hi, lão gia tử xuất phát từ cảm kích chính là đối nàng có cầu tất ứng.


Huống chi, có nàng ở, an toàn của Ngọc nhi tất nhiên có bảo đảm.
Lúc này, ở ngoài Hạ gia, mọi người châu đầu ghé tai, đều dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía Cố Nhược Vân.
"Cô nương này không phải là người đi cùng tiểu thiếu gia Hạ gia sao? Chẳng lẽ cứu Hạ Tử Hi chính là nàng?"


"Không biết cô nương này đến từ cái thế lực gì, nhưng mà nhìn nàng giống như cũng muốn tham gia lần thử luyện này."


"Ha ha, ngươi đang đùa đi? Ngươi xem đội ngũ phía sau nàng? Một nữ nhân yếu đuối, còn có một tiểu thí hài gần mười tuổi? Hơn nữa một đám hộ vệ kia thoạt nhìn cũng không cường đại? Thấy thế nào đều không có năng lực đi loại địa phương như Thiên Sơn kia, đừng tưởng rằng y thuật cao minh là có thể hoành hành, đến Thiên Sơn, tùy tiện một con Linh Thú là có thể giết nàng trong chớp mắt."


Hai nữ nhân, một tiểu hài tử, còn có mấy hộ vệ..........
Thế lực như vậy cũng có thể đi Thiên Sơn? Không phải chuyện cười thì là cái gì? Bọn họ cũng không có tinh lực bảo vệ những người này.