Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 302: Tỷ đệ gặp nhau (chín)

Edit: kaylee
Linh Tiêu lắc lắc đầu: "Ta không biết Chu Tước ở địa phương nào, ta chỉ biết, nàng không ở mảnh đại lục này."
Không ở mảnh đại lục này?


Thương Khung nhíu mày, thật lâu sau mới buông lỏng ra: "Mặc kệ nàng ở địa phương nào, chúng ta đều phải tìm được nàng! Đến lúc đó, ngươi nhất định phải theo chúng ta cùng nhau đi phiến đại lục khác kia! Linh Tiêu, nếu ngươi còn coi ta là lão đại của các ngươi, vậy nghe lời ta nói! Nhất định phải tiếp tục kiên trì, chúng ta tuyệt đối sẽ không buông tay ngươi, ngươi cũng đừng buông tha cho bản thân, nếu không, ngươi sẽ không xứng là đồng bạn của chúng ta."


Thân mình Linh Tiêu chấn động, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn khí phách như đế vương của Thương Khung, ngay sau đó, hắn cười khổ một tiếng, nói: "Lão đại, nếu có thể kiên trì, ta nhất định sẽ tiếp tục kiên trì."
Vì bọn họ, hắn cũng sẽ nỗ lực một chút.


Chỉ là đã qua nhiều năm như vậy, tuổi thọ của hắn đã sắp hết.
Tuổi thọ của Linh Thú vốn cũng rất dài, nhất là hắn thân là Huyền Vũ, nhưng mà, ở trong trận pháp này, hắn cũng chỉ là một cường giả Võ Tôn bình thường mà thôi, nếu tuổi thọ hết, không sức lực vãn hồi.
"Vân Dao."


Cố Nhược Vân lấy ra một cái bình sứ từ trong vạt áo, rồi sau đó cẩn thận đổ ra một viên đan dược, đưa tới trước mặt Vân Dao, nói: "Diên Niên Ích Thọ đan này là luyện chế vì nhân loại, thân thể Linh Thú khác với nhân loại, nhưng mà, trận pháp này đã biến thể chất của Huyền Vũ thành nhân loại, vừa khéo cho đan dược này có cơ hội sử dụng, ngươi cho hắn ăn vào đi, ít nhất cũng có thể sống lâu thêm mười năm."


Thời gian mười năm, đối với nàng mà nói, đã đủ rồi.
"Được."
Trong lòng Vân Dao vui vẻ, ngăn chặn kích động lấy đan dược đến trước mặt Linh Tiêu, nói: "Linh Tiêu, chờ chúng ta về cứu ngươi."


Linh Tiêu có chút kinh ngạc nhìn đan dược, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, âm thanh khô ráp nói một câu: "Cám ơn, có thể quen biết ngươi, là may mắn của lão đại và Vân Dao, nếu ta có thể thành công rời đi trận pháp này, ta nguyện ý hộ tống lão đại cùng nhau đi theo ngươi."


Điều kiện tiên quyết là, hắn có thể rời đi loại địa phương này khôi phục thân tự do.......
"Thương Khung, Vân Dao, đã lâu các ngươi không gặp hắn, hẳn là có rất nhiều lời muốn nói, vậy nên ta đi bên ngoài chờ các ngươi."


Cố Nhược Vân nhìn mấy người, rồi sau đó quay đầu đi tới phía ngoài thạch thất, trong lòng lại giống như đè nặng một tảng đá.


Thời kì đỉnh phong (cao nhất) của bốn Thần Thú thực lực rất mạnh, mà có thể một lần làm bốn bọn họ bị thương nặng thành dáng vẻ này, thậm chí làm cho Huyền Vũ ngay cả chạy trốn cũng không dám trốn, sợ lại đưa người nọ tới.
Như vậy, lực lượng của người kia, đến cùng có bao nhiêu cường đại?


"Nha đầu."


Đúng lúc này, trong linh hồn truyền đến tiếng nói tà mị của Tử Tà: "Mấy chuyện này là ngươi hiện tại không cách nào tưởng tượng, thế giới này rất rộng lớn, rộng lớn đến mức dùng bao nhiêu năm cũng không thể đi khắp, ở trên thế giới, cường giả cũng nhiều đếm không xuể, cho dù là kiếp trước ngươi nhìn thấy, cũng không đáng kể, chờ đến lúc ngươi có đủ thực lực, ngươi mới có thể biết càng nhiều chuyện hơn, chính là sau này, kẻ địch ngươi gặp cũng sẽ càng ngày càng mạnh, ngươi….... Có thể làm tốt chuẩn bị ứng phó hay không?"


Cố Nhược Vân im lặng không nói, sau đó, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, trong mắt trong veo tràn đầy kiên định.


"Nếu chỉ có đi lên vị trí cao nhất kia ta mới có thể bảo vệ tốt người ta để ý, ta đây không để ý vượt mọi chông gai dọc theo đường đi, cho dù con đường kia làm bằng máu lại như thế nào? Tử Tà, bất luận phía trước gian khó nguy hiểm cỡ nào, ta cũng phải đi tiếp, bởi vì ta có người ta muốn bảo vệ."


Ngay từ đầu, nàng chỉ biết đường bản thân muốn đi tuyệt không đơn giản, nhưng mà vậy thì phải làm thế nào đây? Cho dù là bò đi, nàng cũng muốn đi đến vị trí cao nhất kia.
Làm cho người trong thiên hạ, cũng không dám khi nhục (bắt nạt + nhục nhã) người nàng để ý nữa!