Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 273: Hạ lão gia tử tức giận (ba)

Edit: kaylee
Sắc mặt của Triệu trưởng lão cực kỳ khó coi, lão chẳng thể nghĩ tới gia chủ sẽ đột nhiên xuất hiện ở nơi này, không phải nhị gia nói gần đây gia chủ vội vàng chuyện của thiếu chủ, căn bản là không có thời gian để ý tới việc này sao?


Nếu không mà nói, lão quả quyết là không dám tới hoàng thất phát uy!
"Gia chủ!"


Nghĩ đến đây, Triệu trưởng lão hung hăng cắn chặt răng, nói: "Ta chỉ là nghe nói hoàng thất Huyền Vũ Quốc xuất hiện biến cố lớn, Hoàng Hậu và Lục hoàng tử mưu đồ gây rối, chẳng những vu hãm Lâm Quý Phi và Quốc Sư, hơn nữa, còn tính toán đuổi tận giết tuyệt Tam hoàng tử vĩ đại, Tam hoàng tử Bàng Phi chẳng những thiên phú dị bẩm, hơn nữa còn là lòng mang mưu lược, là người được chọn tốt nhất cho ngôi vị hoàng đế của Huyền Vũ Quốc, nếu có hắn ở, là phúc của Huyền Vũ Quốc, cũng là phúc của Hạ gia, sao ta có thể nhẫn tâm nhìn người tài bị người hãm hại như vậy, lúc này đây mới tự tiện chủ trương, đến thay Hạ gia bảo vệ người tài này!"


Bất luận như thế nào, Tam hoàng tử cũng là người được chọn duy nhất cho ngôi vị hoàng đế, phương diện nào hắn cũng mạnh hơn Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử, cho nên, Triệu trưởng lão mới dám nói ra lời đổi trắng thay đen như vậy, lão đoán rằng gia chủ sẽ không bởi vì vậy mà trách cứ lão.


Dù sao, lão làm tất cả đều là suy nghĩ vì Hạ gia!


Bàng Phi liếc mắt nhìn Bàng Nhiên bên cạnh, đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng, sau đó mới nhìn về phía Hạ lão gia tử đón gió mà đứng, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Hạ gia chủ, ta cũng không thừa nhận là ta có thể đảm nhiệm vị trí đế vương của một quốc gia, chỉ là Ngũ đệ luôn quần là áo lụa, mê luyến bụi hoa, còn Lục hoàng đệ thì trời sinh phế sài, tâm ngoan thủ lạt, vì đạt được mục đích tuyệt không từ bỏ ý đồ, ta cũng không đành lòng nhìn Huyền Vũ Quốc rơi vào trong tay hai tên gian tặc này, mới không thể không tiếp nhận, gia chủ nhưng là yên tâm, ta tất nhiên sẽ phát triển Huyền Vũ Quốc lớn mạnh, không cô phụ sự ưu ái của gia chủ."


Trên mặt của hắn mang theo tươi cười tự tin, lời nói kia giống như Hạ lão gia tử muốn giao hoàng đế vị cho hắn, mà hắn, lại là vì không muốn để cho Huyền Vũ Quốc rơi vào trong tay gian tặc, không cô phụ sự cất nhắc của Hạ gia đối với hoàng thất, mới không thể không tiếp nhận thỉnh cầu của Hạ lão gia tử.


"Hả?" Hạ lão gia tử nhíu mày, ánh mắt uy nghiêm quét về phía Bàng Phi: "Ngươi là nói Lục hoàng tử tâm ngoan thủ lạt? Theo ta được biết, Lục hoàng tử trời sinh phế sài là thực, tâm ngoan thủ lạt, ngược lại là không có."


"Hạ gia chủ, những lời nói của ta mỗi câu là thật, Bàng Nhiên chỉ là che giấu quá sâu mà thôi, hơn nữa còn cấu kết người ngoài mưu hại hoàng thất Huyền Vũ Quốc, nữ nhân đứng ở bên người hắn kia chính là chủ tử của Bách Thảo Đường Thanh Long Quốc Cố Nhược Vân, nàng hiện thân ở trong này đã là mục đích không thuần khiết, nếu không phải vì muốn đoạt được toàn bộ Huyền Vũ Quốc, thì ta không biết vì sao nàng lại trợ giúp một phế vật không hề có tác dụng mưu hại mẫu phi của ta! Huống chi, dã tâm của Bách Thảo Đường vẫn luôn thật lớn, ta đã sớm nghe nói bọn họ như hổ rình mồi đối với Hạ gia."


Bàng Phi cười lạnh một tiếng, trong con ngươi âm trầm mang theo ác độc, hắn tin tưởng, sau khi nghe xong lời nói của mình, Hạ lão gia tử là tuyệt đối không có khả năng buông tha nữ nhân xen vào việc của người khác này!


Quả nhiên, sau khi lời nói kết thúc, ánh mắt lạnh lùng của Hạ lão gia tử lập tức chuyển về phía Cố Nhược Vân, khuôn mặt già nua mang theo lãnh túc (lạnh lùng + nghiêm túc), giọng nói nghiêm khắc nói: "Ngươi chính là Cố Nhược Vân của Bách Thảo Đường? Ta thật đúng là ngưỡng mộ đại danh đã lâu, chỉ là không biết vì sao Cố tiểu thư lại đến Huyền Vũ Quốc ta? Ta không cho rằng nơi này có chỗ nào hấp dẫn ngươi."


Đối mặt với câu hỏi của Hạ lão gia tử, Cố Nhược Vân vẫn luôn mặt không đổi sắc, khuôn mặt thanh lệ giơ lên ý cười nhàn nhạt, mắt trong veo như nước, khẽ cười thành tiếng: "Ta nói, ta là vì Hạ gia mà đến, người có thể tin?"


Hạ lão gia tử không tiếp tục nói chuyện, trong phút chốc, toàn bộ triều đình đều yên tĩnh xuống, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng tim đập của mình cũng có thể nghe được.