Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 227: Phế sài hoàng tử (sáu)

Edit: kaylee


"Thao ******, là ai âm hiểm ngoan độc như vậy, lại có thể hạ độc hại lão tử, nếu không phải vì tên khốn kia, lão tử cũng không thể là một phế vật, nếu lão tử không phải là phế vật, cũng không có khả năng cam chịu không chịu cầu tiến! Cuối cùng làm bản thân thành bộ dáng béo chết này! Nếu để cho lão tử biết tên khốn này là ai, lão tử nhất định phải thao (*) tổ tông của hắn!"


(*) khụ, ‘thao’ là một từ chửi bậy, tương tự với ‘[bad word]’ mà bây giờ trên mạng hay nói, thôi, m.n đừng để ý đến từ đó ~


Bàng Nhiên quả thực tức điên rồi, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi kia thật giống như muốn ăn sống nuốt tươi đối phương, trời biết, những năm gần đây hắn phải trải qua cuộc sống không phải người sống thế nào! Mà đầu sỏ gây nên chuyện này, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua!


"Đúng rồi, tiên đoán Quốc Sư kia đối với ta lại là chuyện gì xảy ra?" Bàng Nhiên chớp mắt, liền nghĩ tới chuyện này.
"Tên Quốc Sư kia, bình thường đi lại tương đối gần với ai?"


"Khẳng định là Lâm Quý Phi nha, Quốc Sư chính là ca ca của Lâm Quý Phi, thân sinh, Đại hoàng huynh Nhị hoàng huynh và Tứ hoàng huynh của ta đều chết sớm, Tam Hoàng huynh chính là nhi tử của Lâm Quý Phi, cũng là người có khả năng thừa kế ngôi vị hoàng đế nhất, hôm nay đi tửu lâu gây chuyện là Ngũ hoàng huynh của ta."


Sợ Cố Nhược Vân không hiểu quan hệ giữa bọn họ, Bàng Nhiên giải thích một lần.


Mà nghe lời nói của Bàng Nhiên, Cố Nhược Vân vuốt ve cằm, như có đăm chiêu: "Quốc Sư này cũng không đơn giản, hơn nữa hắn thân thuộc với phi tử hậu cung, Tam hoàng tử lại là ngoại sanh (cháu ngoại trai) của hắn, cho nên, chuyện này thật có khả năng có liên quan với hắn."


"Dựa vào!" Mập mạp nổi cơn thịnh nộ rồi: "Quốc Sư lại có thể muốn hại ta? Uổng phí bình thường ta sùng bái hắn như vậy! Thật sự là lãng phí cảm tình của ta!"


Quốc Sư đã định ra cho Bàng Nhiên tiên đoán hắn làm gì cũng sai ở trước lúc hắn sinh ra, kết quả, mập mạp chết tiệt này còn sùng bái hắn (QS) giống như thần tượng? Không nghĩ tới không chỉ hoàng đế Huyền Vũ Quốc là người kì ba (*), mập mạp càng là kì ba trong kì ba.............


(*) kì ba: lee giải thích kì ba chưa nhỉ? Kì ba là hiếm thấy, không giống bình thường, lạ lùng ngoài dự đoán của mọi người
Nàng chưa từng thấy qua người kì ba như vậy!


"Mập mạp, ngươi đi với ta," Cố Nhược Vân nhíu mày: "Nếu ngươi ở trong này, khẳng định sẽ có người đến quấy rầy, chúng ta phải tìm một địa phương yên tĩnh giúp ngươi giảm béo, ba tháng sau, ta tất nhiên làm cho thịt béo toàn thân ngươi đều giảm xuống."
.............


Phương pháp giảm béo theo như lời của Cố Nhược Vân, lại là cầm một đống dược liệu không biết tên để cho mập mạp tắm bồn, vì thế, mỗi ngày Cố Nhược Vân đều có thể nghe được tiếng kêu giống như giết heo của mập mạp. Nhưng mà hiệu quả thật rõ ràng, ở sau mỗi lần tắm rửa, trong bồn tắm sẽ nổi lơ lửng một tầng mỡ màu vàng, đây đều là theo lỗ chân bị tống ra ngoài.


Đương nhiên, ở trong lúc giảm béo, mập mạp còn bị Cố Nhược Vân ép buộc tu luyện.


Nhưng mà thật đáng tiếc, thiên phú của mập mạp thật sự không ra gì cả, hơn nữa người lười, cho nên trong ba tháng cũng chỉ đột phá đến Tụ Khí cấp hai, đây vẫn là ở dưới tình huống Cố Nhược Vân dùng đan dược chồng chất lên.


Cho nên, Cố Nhược Vân đã buông tha cho tính toán làm cho hắn tiếp tục tu luyện.


Nhưng mà so sánh với tu luyện, mập mạp rất có tài hoa ở phương diện trị quốc, người tài giỏi như thế tương đối thích hợp trở thành đế vương của một quốc gia! Dù sao thân là hoàng đế, cũng không cần ngươi có thực lực quá lớn, nhưng ngươi phải có được năng lực có thể làm cho cư dân an cư lạc nghiệp, huống chi Huyền Vũ Quốc là do Hạ gia Thiên Thành nắm trong tay, chỉ cần được Hạ gia Thiên Thành đồng ý, ngươi có thể ngồi chắc ở trên ngôi vị hoàng đế, không ai dám mưu quyền soán vị, trừ phi ngươi phạm vào đại sai, Hạ gia mới có thể một lần nữa lựa chọn lập đế.


Mà sở dĩ mập mạp luôn luôn không lộ ra tài hoa, hoàn toàn là bị Quốc Sư nhận xét là sau này làm gì cũng sai, hắn cũng vì thế mà cam chịu.
..........


Trong ngự thư phòng, bóng dáng màu hoàng ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ kia, nghiêm cẩn phê duyệt tấu chương trên bàn, hắn khi thì nhíu mày, khi thì thở dài, mặt mày tràn đầy ưu sầu.