Kẽo kẹt.
Cửa phòng bị một bàn tay ngọc trắng nõn đẩy ra, chợt trông thấy Ôn Nhã từ ngoài cửa đi vào, lúc này sắc mặt Ôn Nhã thập phần khó coi, mắt đẹp cũng không còn động lòng như ban đầu, cũng không còn một thân ưu nhã mà thay vào đó chính là một thân lệ khí.
“ Ngươi tới tìm ta có chuyện gì?”
Tả sứ mày càng nhăn chặt, hiển nhiên đối với sự tình hôm nay rất là bất mãn, nếu không phải Ôn Nhã nắm nữ nhân hắn âu yếm trong tay, sợ là hắn sớm đã đem nàng đuổi đi.
“ Nếu ngươi muốn ta giúp ngươi đối phó Cố Nhược Vân, chỉ sợ ta không làm được!” Hắn nghĩ nghĩ, Ôn Nhã xuất hiện ở chỗ này cũng chỉ vì một việc này, “ Lúc trước vì đối phó với nữ nhân kia, ta đã tự tiện mở ra tầng thứ năm của tháp thí luyện, hiện giờ đã đắc tội với các trưởng lão Ẩn Môn, cho nên ta cũng không biết sau khi trở về sẽ tiếp nhận trừng phạt như thế nào.”
Nếu Cố Nhược Vân đã chết cũng liền thôi đi, nhưng nàng vẫn còn sống, bởi vậy chính mình tiếp nhận cái trừng phạt này cũng không đáng giá!
Ôn Nhã cười lạnh một tiếng: “ Ta không phải đến vì Cố Nhược Vân.”
“ Vậy là vì cái gì?” Tả sứ có chút tò mò, tầm mắt chuyển hướng nhìn Ôn Nhã hỏi.
“ Ngươi cũng biết tính cách của Mộ Dung thế gia kia chính là có thù tất báo, nếu chuyện này truyền qua tai Mộ Dung thế gia, lấy sự yêu thương của lão nhân Mộ Dung thế gia đối với Mộ Dung Thiến, nhất định sẽ không màng tất cả chiến đấu cùng Ôn gia ta!”
Trong mắt Ôn Nhã hiện lên một đạo lạnh lẽo, tiếp tục nói: “ Vạn nhất hai nhà giao tranh, tất nhiên là lưỡng bại câu thương, việc này mà nói Ẩn Môn cũng không muốn nhìn thấy xảy ra.”
Tả sứ im lặng, thật lâu sau mới nâng mắt nhìn về phía khuôn mặt mang theo sát khí của Ôn Nhã: “ Ngươi muốn ta giúp ngươi đối phó người Mộ Dung thế gia? nếu ngươi có loại suy nghĩ này, ta khuyên ngươi vẫn là nên thu lại đi, ta đã vì Ôn gia các ngươi làm ra nhiều chuyện bất công, nếu tiếp tục tùy ý làm chỉ sợ trong Ẩn Môn ta không có chỗ dung thân, ngươi trở về đi, lúc này ta tuyệt đối không thể ra tay.”
Nghe vậy, Ôn Nhã cười cười nói: “ Tả sứ, lần này ngươi cũng không cần khó xử, ta đều đã giúp ngươi suy xét thật tốt, ta không cần ngươi ra tay đối phó Mộ Dung thế gia vì ta, ta chỉ muốn ngươi báo cho thành chủ một tiếng, để hắn ngăn cản Mộ Dung thế gia tiến hành thảo phạt ( đem quân đi đánh) Ôn gia, đừng quên nếu Ôn gia thật sự cùng Mộ Dung thế gia lưỡng bại câu thương, kết cục của Nguyệt nhi muội muội khẳng định sẽ rất thê thảm, lấy tính cách của ông nội ta nhất định sẽ đem nàng coi như công cụ liên hôn, để nàng cùng để tử Mộ Dung thế gia liên hôn, mới có thể bình ổn lửa giận của Mộ Dung thế gia.”
Trong lòng tả sứ đột nhiên thắt lại một chút, không thể không nói xác thật Ôn Nhã đã thành công uy hϊế͙p͙ được hắn.
Mà uy hϊế͙p͙ hắn chính là Ôn Nguyệt!
Chỉ cần chuyện có liên quan đến Ôn Nguyệt, cho dù trái với quy định của Ẩn Môn, hắn đều nhất định đi làm.
“ Chuyện này, ta sẽ nói với thành chủ một tiếng, làm hắn ngăn cản Mộ Dung thế gia không khó xử Ôn gia.”
“ Không,” Ôn Nhã lắc lắc đầu, “ Ta không chỉ muốn ngươi đi gặp thành chủ, còn muốn ngươi giúp ta đem tất cả trách nhiệm này đổ hết lên đầu Mộ Dung Thiến, hơn nữa lấy lý do bởi vì tính cách của nàng nên vô duyên với Ẩn Môn, ngươi ngẫm lại xem, nếu để Mộ Dung Thiến tiến vào Ẩn Môn, lửa giận của nàng đối với ta lớn như vậy chờ sau khi Nguyệt nhi đi vào, nàng sẽ bỏ qua Nguyệt nhi sao? Ẩn Môn là nơi rất có chế độ quy định nghiêm ngặt, ngươi cũng chỉ là một tả sứ mà thôi, như thế nào có thể bảo hộ Nguyệt nhi an toàn? Biện pháp tốt nhất, đó là làm nàng không thể tiến vào cửa Ẩn Môn!”