Đầu tiên là thông qua hấp thu Cửu U chi hỏa, trực tiếp đột phá đến cảnh giới Siêu Phàm.
Hiện giờ lại một đường tấn chức, tới Siêu Phàm hậu kỳ.
Kế tiếp nếu muốn đột phá đến Chí Tôn, cũng không có dễ dàng như vậy........
Nhìn Cố Nhược Vân nhẹ nhàng đột phá đến hậu kỳ, vẻ mặt Sở La hâm mộ không thôi, phải biết rằng lúc trước nàng từ Siêu Phàm sơ kỳ đến hậu kỳ, chẳng những mất rất nhiều thời gian, càng là trải qua không biết bao nhiêu nguy hiểm.
Còn nàng ngược lại, đột phá vô cùng đơn giản như vậy.
Thật sự là làm người tức chết!
“ Linh thú giết cũng không sai biệt lắm, cũng là thời điểm chúng ta rời đi.”
Cố Nhược Vân nhìn mấy người nói.
“ Không đúng,” Sở La nhíu nhíu mày, “ Lúc trước tả sứ đại nhân có nói qua, chỉ cần chúng ta đánh chết một trăm con linh thú liền có thể rời đi nơi này, nhưng hiện tại chúng ta rời đi như thế nào? có thể đếm được lượng linh thú chúng ta đã giết rõ ràng là một trăm a ~!”
Cố Nhược Vân trầm mặc xuống, thời điểm nàng muốn nói cái gì đó, phía trước truyền đến tiếng gầm giận dữ, tiếng gầm kia làm chấn động toàn bộ thiên địa làm lòng người run rẩy, cũng làm cho trong lòng bọn họ run lên mãnh liệt....
“ Đó là......”
Tầm mắt Sở La từ kinh ngạc biến thành khϊế͙p͙ sợ, đột nhiên trừng lớn đôi mắt, trong mắt tràn đầy thần sắc hoảng sợ, toàn bộ thân thể đều run rẩy lên.
Một con nham long màu đỏ xuất hiện trước mắt mọi người, trên người nó mang theo xiềng xích, lắc lư rung động, toàn bộ thân thể đều là nham thạch, thoạt nhìn cứng rắn mà cường đại.
“ Chủ tử, thực lực con linh thú này ở trên Chí Tôn!”
Xoát!
Sắc mặt Sở La một mảnh tái nhợt, hoảng sợ hướng phía sau thối lui: “ Đây nhất định là tầng thứ năm! Phía trước khi nhìn đến những linh thú đó, ta chỉ nghĩ tên kia đem chúng ta truyền tống tới tầng thứ tư, không nghĩ tới thật là tầng thứ năm!”
Chỉ có tầng thứ năm, mới có thể có linh thú ở cảnh giới Cửu Chuyển!
Cố Nhược Vân hơi hơi nheo lại con ngươi, nhìn thân thể nham long bị xiềng xích, đáy mắt hiện lên một đạo ánh sáng, lại không nói thêm cái gì.
Sắc mặt của nàng, âm trầm đến đáng sợ.....
................
Phía trên Thiên Sơn.
Những người đó đánh chết linh thú xong đều dần dần đi ra, toàn bộ Thiên Sơn ban đầu an tĩnh bỗng biến thành sôi nổi náo nhiệt, tất cả mọi người nói về chiến đấu vừa rồi, chỉ có duy nhất không thấy thân ảnh tả sứ...........
Lúc này, bên trong khách điếm, trong tay tả sứ nắm một lệnh bài, bên trong lệnh bài truyền ra âm thanh phẫn nộ của lão giả.
“ Mộ Sở, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế cho nên ngươi đưa người tham gia khảo hạch đến tầng năm!”
Âm thanh kia phẫn nộ vô cùng: “ Ta không phải đã nói rồi sao? Ngươi dùng tháp thí luyện là khảo hạch, nhưng tầng thứ năm nhất định không được đưa người tiến vào! Chẳng lẽ ngươi không biết tầng thứ năm là nơi nào? đó là nơi dùng để trừng phạt kẻ phản bội Ẩn Môn chúng ta, chỉ có từ tầng thứ tư trở xuống mới là nơi khảo hạch!”
Tả sứ cúi đầu, đáy mắt hiện lên một đạo áy náy, còn có rối rắm vô tận.
“ Trưởng lão, chuyện này xác thật là ta sai, ta không cẩn thận đã làm ra chuyện này, ta cũng không muốn nàng đi tầng thứ năm, lại quên đóng cửa tầng thứ năm!” âm thanh tả sứ mang theo khàn khàn, “ Chờ sau khi ta trở lại trong tộc, ta sẽ tiếp nhận trừng phạt.”
“ Hừ!”