Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1322: Siêu Phàm hậu kỳ 1

Chu Tước chớp đôi mắt, quay đầu nhìn về phía Thiên Khung, cười hì hì nói: “ Ai giết được nhiều hơn, người đó chính là lão đại thần thú chúng ta, ngươi có nguyện ý đáp ứng khiêu chiến của ta.”
“ Được.”


Khuôn mặt Thiên Khung trước sau vẫn lạnh lùng, một thân áo xanh xẹt qua không trung, nhằm linh thú đông đảo phía trước vọt qua, giống như một trận gió.
“ Ngươi cư nhiên lao đi một mình, cũng không đợi ta một chút!”


Chu Tước bất mãn bĩu môi, tự hồ đối với hành vi lên trước của Thiên Khung rất là bất mãn, liền cũng vọt lên theo, không biết từ khi nào trong tay nhiều ra một thanh kiếm màu đỏ, chém về Cự Diễm trước mặt.....
Rống!
Cự Diễm thú phẫn nộ, cũng thi triển ra công kích mạnh mẽ hướng về phía Chu Tước......


“ Các ngươi tránh ra!”
Đúng lúc này, một tiếng hét lớn bỗng nhiên truyền ra.
Sau khi nghe được âm thanh của Cố Nhược Vân, động tác của Thiên Khung cùng Chu Tước rất nhất trí tránh ra một con đường, hướng linh thú hai bên đánh qua, đem chỗ này để lại cho Cố Nhược Vân.


“ Chủ tử, ngươi muốn làm gì?”
Sở La khó hiểu đầy mặt nhìn về phía Cố Nhược Vân, có chút kinh ngạc hỏi.
Nhưng Tử Ngọc một bên thật ra rất hưng phấn, chờ mong nhìn Cố Nhược Vân: “ Chủ tử, có phải là ngươi dùng một chiêu kia không?”  


Sau khi nghe Tử Ngọc nói, Sở La càng thêm nghi hoặc, trong ánh mắt tràn đầy khó hiểu: “ Tử Ngọc, ngươi đang nói cái gì, Chủ tử phải dùng dùng một chiêu nào? Phải biết rằng, những con linh thú đó đều là Siêu Phàm trung kỳ cùng hậu kỳ, chủ tử chỉ mới là Siêu Phàm sơ kỳ mà thôi, chẳng lẽ nàng muốn một mình đối mặt với nhiều linh thú như vậy.”


“ Ngu ngốc.”
Tử Ngọc lạnh lùng nói ra hai chữ: “ Thực lực chủ tử rất là cường đại, không phải như ngươi tưởng tượng đâu.”


“ ngươi.....” Sở La tức đến nỗi muốn cho hắn một cước, có thể nghĩ đến tình cảnh của bọn họ hiện giờ, cuối cùng vẫn là đem động tác thu trở về, hung hăng trừng Tử Ngọc.
Gia hỏa này, từ trước đến nay vẫn cứ thích đối nghịch với nàng.
Ong!


Cố Nhược Vân chậm rãi nhắm lại đôi mắt, cảm nhận được tiếng ong ong của Cửu Hoàng phát ra, tiếp theo sau đó mở đôi mắt, con ngươi thanh lãnh nhìn chằm chằm đám linh thú.
Trên hư không, nháy mắt tại đây thay đổi.


Chân trời đỏ bừng dần trở nên ảm đạm thất sắc, nhật nguyệt vô quang, sau đó một đạo lửa đỏ từ trên người Cố Nhược Vân bay ra, thẳng phía chân trời, khuếch tán rộng mở, hình thành từng vầng sáng màu đỏ.


Tử Ngọc cùng Sở La kinh sợ, không nhịn được dừng lại tranh cãi, ánh mắt hướng về Cố Nhược Vân....


Sau đó, bọn họ nhìn thấy một thanh trường kiếm to lớn bay ra đứng trước mặt nữ tử, trên thân trường kiếm phát ra ánh sáng bảy màu. Những con rồng kia không ngừng du đãng trong thân kiếm, giống như muốn phá kiếm xông ra.
Cửu hoàng vừa ra, thiên hạ chấn động!


Sở La còn chưa phục hồi tinh thần từ trong khϊế͙p͙ sợ, liền cảm nhận được ánh sáng linh khí trong tay mình, tức khắc cả kinh đến nỗi miệng cũng không thể đóng lại.


Thanh linh khí trong tay nàng chính là thật vất vả mới có được, nhưng hôm nay, thanh vũ khí này đã bồi nàng chinh chiến nhiều năm lại trực tiếp rũ xuống, bị phần khí thế kia ép đến không thể ngẩng đầu........


Cửu Hoàng, thần khí đứng đầu, ở trước mặt nó, bất cứ vũ khí nào đều chỉ có thể ảm đạm thất sắc!
Oanh!