Hơn nữa, Thiên Bắc Dạ càng cự tuyệt nàng, nàng càng muốn phải có được hắn!
Trừ bỏ ngoài nàng ra, bất luận nữ nhân nào cũng không được đến gần nam nhân nàng coi trọng, nếu không nàng sẽ làm những nữ nhân đó hối hận không kịp!
Bang!
Một tiếng vang thanh thúy dừng bên trong đám người.
Nháy mắt, toàn bộ Thiên Sơn đều trở nên lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người khϊế͙p͙ sợ mở to hai mắt, không dám tin nhìn Cố Nhược Vân đang chậm rãi thu hồi bàn tay.
" Ngươi........" Mộ Dung Thiến che lại gương mặt của mình, trong đôi mắt rưng rưng phẫn nộ phun ra lửa, hung hăng trừng Cố Nhược Vân, " Ngươi dám đánh ta?"
" Nếu ta lại nghe ngươi nhắc tới hắn, lần sau cũng không phải chỉ là một cái tát đơn giản như vậy."
Cố Nhược Vân nhàn nhạt nói.
" Ôn Nhã tỷ tỷ, nàng đánh ta, nàng cũng dám đánh ta!" Mộ Dung Thiến nắm chặt tay Ôn Nhã, trong ánh tràn đầy mắt phẫn hận cùng ủy khuất.
Hiện tại nàng tới tham gia tỷ thí, cũng không mang theo bao nhiêu người, nếu không nàng sẽ giết nữ nhân này!
Ôn Nhã nhíu nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên một ánh sáng lạnh lẽo: " Cố cô nương, tiểu Thiến cho dù có sai, ngươi cũng không thể động thủ, như thế có phải không đem gia tộc bảo hộ chúng ta để vào mắt?"
" Ta đánh nàng thì như thế nào?" Cố Nhược Vân nhàn nhạt nâng khóe môi, " Nếu lần sau lại để ta nghe được nàng mở miệng vũ nhục vị hôn phu của ta, không chỉ là một cái tát đơn giản như thế!"
Trong ngực Ôn Nhã lửa giận kích động, nhưng lại bị nàng cường ngạnh ngăn chặn.
" Cố cô nương, lần này là tiểu Thiến sai trước, ta cũng không cùng các ngươi so đo, nhưng ngươi phải biết rằng làm kẻ địch của gia tộc bảo hộ cũng không tốt, lực lượng của chúng ta đủ san bằng toàn bộ Đệ Nhất thành, tiểu Thiến, chúng ta đi."
Nói xong lời này, nàng giữ chặt Mộ Dung Thiến, không nhìn mọi người một cái liền xoay người rời đi.
" Ôn Nhã tỷ tỷ, vì cái gì ngươi không giết nàng?"
Mộ Dung Thiến che lại gương mặt bị sưng đỏ, trong giọng nói mang theo phẫn nộ.
Cả đời này, chưa có người nào dám đánh qua nàng.
Chính gia gia của nàng từ trước đến nay yêu thương nàng, không động nàng một đầu ngón tay.
Nhưng nữ nhân kia dám ở trước mặt nhiều ngươi như vậy đánh nàng một cái, Ôn Nhã còn đem nàng lôi đi.
Chuyện này nàng như thế nào có thể chịu đựng được?
Ôn Nhã buông lỏng tay nàng, con ngươi không còn ưu nhã mà thay vào đó là lạnh nhạt, nhìn nàng một cái: " tiểu Thiến, ngươi dù có giận cũng không thể ở trước mặt mọi người nói ra như vậy, ngươi để thể diện gia tộc bảo hộ chúng ta ở nơi nào?"
" Nhưng mà........."
Mộ Dung Thiến rất là ủy khuất: " Thiên Bắc Dạ vốn dĩ là ta nhìn trúng trước! nếu ta đã nhìn trúng, thì chính là đồ vật của ta! Hơn nữa, ta đã lập lời thề, nhất định phải làm Thiên Bắc Dạ một mực yêu thương ta, để trả thù những ngày hắn dám làm lơ ta, nhưng nữ nhân kia không biết đối với Thiên Bắc Dạ rót mê hồn canh gì, làm cho trong mắt Thiên Bắc Dạ không có ta."
Ôn Nhã nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Mộ Dung Thiến này hoàn toàn bị gia chủ Mộ Dung gia nuông chiều thành hư, bây giờ vô pháp vô thiên.
( Vô pháp vô thiên: Nghĩa là không có pháp luật, không có đạo trời, ý nói bất chấp tất cả.)
Phàm là đồ vật nàng nhìn trúng, cho dù nàng có phá hủy cũng không để cho người khác.
" Tiểu Thiến, ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta thân là gia tộc bảo hộ, nhất định phải giữ mặt mũi ở bên ngoài, ngươi có biết hành vi hôm nay của ngươi đã làm gia tộc bảo hộ mất mặt như thế nào không? những người bên ngoài sẽ nói ba gia tộc chúng ta thành cái gì?" Ôn Nhã cười khổ một tiếng, " Cường giả Ôn gia bị nàng giết, ngươi cho rằng ta có thể nhịn xuống lửa giận? Khi nàng đánh Ôn gia chúng ta, nhưng ta lại không thể không nhận sai, chỉ có như thế mới có thể giữ mặt mũi cho Ôn gia."