Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1265: Báo thù Lâm gia 8

Thù này hận này, sao nàng có thể nguyện ý để hắn chết nhẹ nhàng? Mà nàng, sẽ làm hắn ở chỗ này tiếp nhận tra tấn, đời đời kiếp kiếp, bất tử bất diệt!
" Ngươi......."


Lâm Vân hoảng sợ mở to hai mắt, hắn chống đỡ từ trên mặt đất bò dậy, bước chân hướng phía sau lui lại, mặt già nua càng thêm tái nhợt, trong lòng không ngừng cầu xin những người đó mau chạy đến, nếu không mà nói, hắn tin những người này tuyệt đối không bỏ qua hắn!
" Dừng tay!"


Thời điểm trên người Chu Tước mãnh liệt dâng lên ngọn lửa, một đạo tiếng quát phẫn nộ bỗng nhiên từ trong hư không truyền đến, mang theo sát khí mãnh liệt.
" Chu Tước, đừng dừng lại, tiếp tục!"


Cố Nhược Vân nhàn nhạt câu môi cười, lúc trước nàng liền biết Lâm Vân luôn ở cùng bọn họ vô nghĩa, chính là để kéo dài thời gian, nhưng cho dù chờ những người này tới thì như thế nào? tất nhiên nàng sẽ không tha thứ hắn.
" Ôn La đại nhân, cứu ta!"


Thấy cứu binh tới, trong mắt Lâm Vân hiện lên một tia kinh hỷ, vội vàng lớn tiếng kêu cứu.
Oanh!
Đột nhiên, trên mặt đất bốc cháy lên vô vàn ngọn lửa, lấy hắn làm trung tâm mà khuếch tán ra, hình thành một dạo vòng tròn.
Chợt... bên trong vòng tròn kia bốc lên từng ngọn lửa hừng hực, đốt cháy thân thể hắn.


A a a!
Lâm Vân thê lương hét to, đau đớn lăn lộn đầy đất, hắn muốn phá tan vòng tròn kia chạy ra ngoài, nhưng mà phía trên vòng tròn kia phảng phất còn có một tầng chắn lại, cho dù hắn cùng thân thể va chạm như thế nào, đều không thể di chuyển một chút. 


" Chu Tước chi hỏa của ta, trải qua ngàn năm đều không thể tiêu diệt!" Chu Tước chớp hạ đôi mắt, cười hì hì nhìn Lâm Vân kêu hét thê lương, " Cho nên, ngươi hảo hảo ở chỗ này hưởng thụ đi! thân thể bất diệt, linh hồn bất hối! bởi vậy, ngươi chỉ có thể ở trong ngọn lửa thừa nhận tra tấn ngàn năm."


Lâm Vân hối hận, hắn hối hận không có phá tan quy định Đệ Nhất thành mà giết những người này.
Bằng không, cũng không gặp phải tra tấn như vậy.
Ngàn năm bị ngọn lửa thiêu đốt, không bằng hãy làm hắn chết thống khoái, nhưng hắn cũng hiểu rõ, Cố Nhược Vân cũng không có dễ dàng để hắn chết........


Nghĩ đến bản thân mình sắp sửa ở chỗ này thừa nhận tra tấn ngàn năm, âm thanh Lâm Vân càng thêm thê lương, giống như quỷ khóc sói gào làm người sởn tóc gáy.
Lúc này, hắn đem hy vọng duy nhất đặt trên người vừa tới.


Chỉ cần hắn có thể giết chết Cố Nhược Vân, nói không chừng mình liền có thể rời khỏi nơi này.....
" Ta kêu các ngươi dừng tay, các ngươi không nghe được sao?"
Bên trong hư không, Ôn La một thân bạch y, âm thanh hắn thập phần phẫn nộ, lạnh giọng nói.


Cố Nhược Vân ngẩng đầu nhìn nam nhân trong hư không, nhàn nhạt gợi lên khóe môi: " Người Ôn gia ở Đệ Nhất thành? không nghĩ tới người Ôn gia lại thích xen vào việc của người khác như thế! Ân oán của ta cùng với Lâm gia cũng muốn nhúng tay vào."


" Đệ Nhất thành có điều quy định, bất cứ kẻ nào cũng không được tự tiện đi diệt thế lực khác, chẳng lẽ các ngươi không màng quy định?"
Ôn La cao ngạo ngẩng đầu, ánh mắt khinh thường nhìn về phía mấy người bên dưới.