Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1254: Một nhà đoàn tụ, chỉ thiếu Sanh Tiêu 17

Dứt lời, nàng xoay người hướng bên ngoài đi ra, cũng không quay đầu lại, rất nhanh biến mất trước mắt hai người bọn họ.


Đông Phương Ngọc nhìn thân ảnh Cố Nhược vân rời đi, ánh mắt lưu luyến không rời, thật lâu sau nàng mới thu hồi lại tầm mắt, đem đầu rúc vào ngực của Hồng Liên lĩnh chủ: " Thiên ca, thật sự cảm ta ngươi đã đi vào Đệ Nhất thành, hơn nữa đem nữ nhi chúng ta theo tới đây, chỉ là đáng giận đám hỗn đản Cố gia kia, nếu không phải bọn họ đã chết, ta thật sự muốn đem những người đó bầm thây vạn đoạn!"


Đêm qua, Hồng Liên lĩnh chủ đã nói cho Đông Phương Ngọc những năm gần đây Cố Nhược Vân đã trải qua những việc gì.


Đương nhiên khi biết được nữ nhi bảo bối của mình thiếu chút nữa chết trong tay đám súc sinh Cố gia kia, nàng liền tức giận run rẩy cả người, kém một chút là muốn chạy tới địa ngục đem đám hỗn đản lôi ra giết thêm lần nữa.


" Ta cũng không nghĩ tới, Cố gia sẽ bị diệt sạch đến trình độ này, thân nhân như vậy, không nhận cũng được," Cố Thiên cúi đầu nhìn Đông Phương Ngọc, " Hiện tại bên người ta, có ngươi cùng Vân nhi đã đủ rồi, cũng không biết khi nào Sanh Tiêu mới có thể tới đây."


Đông Phương Ngọc cũng khẽ thở dài một tiếng: " Sanh Tiêu hẳn là còn đang ở Tây Linh đại lục, chờ chúng ta báo thù xong, liền trở về tìm hắn, có được không?"
" Được."
Hồng Liên lĩnh chủ gật gật đầu, ôn nhu cười: " Lúc đó, một nhà chúng ta xem như chân chính đoàn tụ!"
................
Phong Thành.


Tại cửa thành, Cố Nhược Vân vừa định bước ra, một đạo âm thanh vội vã từ phía sau truyền đến, mang theo hơi thở hồng hộc: " Sư phụ, sư phụ ngươi từ từ a~~!"
Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, có chút kinh ngạc quay đầu, tầm mắt dừng trên người Phong trưởng lão đang vội vàng chạy đến.


" Sao ngươi lại tới đây?"
" hổn hển, hổn hển!"
Phong trưởng lão dùng sức thở dốc mấy hơi: " vừa rồi thiếu chủ trở lại Phong Cốc, nói ngươi muốn rời đi nơi này, cho nên ta liền muốn tiễn ngươi đi, sư phụ, lần này ngươi đi rồi còn có trở về hay không?"


Nhìn ánh mắt Phong trưởng lão chờ mong, Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: " Có lẽ ta sẽ không đến Phong Thành nữa."
Nghe vậy, trong mắt Phong trưởng lão tràn đầy thất vọng, hắn xoa xoa nắm tay, thật cẩn thận hỏi: " Vậy ta có thể đi tìm sư phụ không?"


Cố Nhược Vân im lặng nửa ngày, gật gật đầu: " Nếu ngươi muốn tới tìm ta, vậy ngươi cứ tới đi."
" Được!"
Ánh mắt Phong trưởng lão sáng lên, hắn vốn đang chuẩn bị Cố Nhược Vân cự tuyệt, không nghĩ tới thế nhưng nàng đồng ý.


" Đây là sách luyện đan," ngón tay Cố Nhược Vân vừa ngoắc, một quyển sách xuất hiện trong tay nàng, nàng đem sách kia tới trước mặt Phong trưởng lão nói, " chỉ cần ngươi có thể xem hiểu quyển sách này, là có thể học luyện chế đan dược, còn về đan phương, hãy bằng chính năng lực của ngươi đạt được, ta sẽ không cho ngươi."


Dứt lời, nàng chậm rãi xoay người, hướng bên ngoài cửa thành mà đi.
Phong trưởng lão ngơ ngác nhìn quyển sách trên tay, sau đó mới đưa ánh mắt nhìn thân ảnh Cố Nhược Vân rời đi, trong ánh mắt tràn đầy kích động, mang theo càng nhiều tư vị phức tạp.


Hắn không nghĩ tới, lúc trước bản thân mình đối đãi với nàng như vậy, nữ tử này thế nhưng không mang thù còn dạy hắn luyện chế đan dược, chỉ một phần phóng khoáng này, chỉ sợ không có người nào so sánh được.............


Bất quá, có quyển sách này, rốt cuộc mình có thể học luyện chế đan dược.
Nghĩ đến đây, Phong trưởng lão kích động không thể kiềm chế, gắt gao nắm quyển sách trên tay, cảm kích ngóng nhìn Cố Nhược Vân rời đi............