Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1224: Phong Cốc 17

Chỉ là, Phong trưởng lão lại không nghĩ tới, chính mình có một ngày đem vận mệnh phó thác cho một nữ tử trẻ tuổi.
Đây là chuyện căn bản lúc trước hắn chưa từng nghĩ tới.
Kẽo kẹt!


Thời điểm Phong trưởng lão càng ngày càng nôn nóng, cánh cửa đóng chặt rốt cuộc đẩy mở ra, tiếp theo nữ tử một thân thanh y từ ngoài cửa chậm rãi tiến vào, xuất hiện trong ánh mắt của mọi người.


Khoảnh khắc khi nhìn thấy Cố Nhược Vân, nước mắt Phong trưởng lão thiếu điều chảy ra, trời biết trong vòng ba ngày này hắn thừa nhận áp lực như thế nào? thỉnh thoảng còn phải chịu khí lạnh từ người cốc chủ phát ra làm hắn kinh hách cỡ nào, còn phải chịu lời nói lạnh nhạt của Bạch lão, càng là lo lắng hãi hùng cho Phong Ngọc Thanh.


Hắn chưa từng kích động như bây giờ, lúc này nghiễm nhiên Cố Nhược Vân giống như mẹ ruột hắn, làm hắn thiếu chút nữa quỳ xuống.
" Ngươi rốt cuộc đã tới."


Hắn run rẩy nhìn về phía Cố Nhược Vân, trong mắt tràn đầy hưng phấn, lời nói ra lại bất đắc dĩ: " Ngươi mà không tới, ta liền bị những người này giết đi."


Cố Nhược Vân nhướng nhướng mày, tầm mắt nhìn mọi người chen đầy nhà, ánh mắt của nàng tạm thời dừng trên người Phong Tiêu Tiêu một chút, chợt liền thu trở về, lại lần nữa nhìn về phía Phong trưởng lão: " Những chuyện ta giao cho ngươi đã làm thế nào? có người nào động qua ngân châm chưa?"


Phong trưởng lão hung hăng gật đầu: " chuyện ngươi giao cho ta đã thành công hoàn thành, ngân châm hiện tại vẫn như lúc đầu ngươi rời đi, không có một chút xê dịch, xin yên tâm đi."
" Được, hiện tại ta liền cứu hắn."


Cố Nhược Vân chậm rãi hướng phía giường Phong Ngọc Thanh đi tới, dùng ngón tay đem bờ môi hắn mở ra, đem đan dược bỏ vào.
Đan dược này khi tiến vào miệng Phong Ngọc Thanh, biến thành một dòng nước trong, trực tiếp chạy vào nội tạng.
Oanh!


Một cỗ lực lượng từ trên người Phong Ngọc Thanh bùng lên, toàn bộ thân thể hắn ở trên giường chấn động một chút, giống như bị điện giật.
" Chờ ta nhổ ngân châm xuống, hắn có thể tỉnh lại, Hoàn Hồn hoa lúc trước hút đi linh lực cũng sẽ chậm rãi khôi phục."


Sau khi Cố Nhược Vân nói xong lời này, liền rút từng ngân châm trên người Phong Ngọc Thanh xuống.


Từ khi Cố Nhược Vân tiến vào căn phòng cho tới bây giờ, cốc chủ không nói một lời, nhưng mà tầm mắt hắn trước sau vẫn nhìn chằm chằm động tác của thanh y nữ tử, khi thế trên người càng thêm cường đại, trên dung nhan lạnh lùng một mảnh lạnh lẽo.


Hắn đặt tay trên tay cầm ghế dựa, không tự chủ được nắm thật chặt, trong con ngươi tràn đầy sắc bén.
Nếu sau khi ngân châm nàng nhổ xuống mà Thanh nhi vẫn không tỉnh lại, tất nhiên hắn muốn nữ nhân này chôn cùng!


Phong Tiêu Tiêu cắn cắn môi, sắc mặt rất là khó coi, suy nghĩ của nàng cùng những người khác không giống nhau, nàng hy vọng Phong Ngọc Thanh không tỉnh lại! Phong Ngọc Thanh mà chết đi, vô luận là Cố Nhược Vân hay là Phong trưởng lão, chắc chắn đều phải chết trong tay phụ thân!
Bang!


Cố Nhược Vân giơ tay lên, đem một cây ngân châm cuối cùng khí phách lấy ra, lấy ra khăn tay chậm rãi gom lại, chợt nàng đứng dậy, nhàn nhạt nâng khóe môi: " Được, đã thành công."
Bá!


Cốc chủ đột nhiên đứng lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nam tử nằm trên giường, một khắc kia hô hấp của hắn không tự chủ được dồn dập, trong đôi mắt tràn ngập thần sắc chờ mong.


Có thể nhìn thấy được, đối với nhi tử duy nhất, cốc chủ vẫn rất thương yêu, cho dù ác danh của hắn truyền xa hay hắn là một phế vật...


Trên giường, đôi mắt nhắm chặt của nam tử dưới ánh mắt của mọi người, thong thả mở ra, con ngươi hắn có chút mê mang, tựa hồ không rõ đã xảy ra chuyện gì. Nhưng khi nhìn thấy mọi người đứng xung quanh mép giường, hắn sửng sốt một chút, tầm mắt cũng trở nên rõ ràng hơn.