Sau khi nghe thanh niên phân phó, tất cả mọi ngừơi phía sau hắn không hề do dự, nhanh chóng hướng tới Chu tước vọt qua, trong phút chốc toàn bộ ăn phòng tràn ngập sát khí lạnh lẽo.
Cố Nhược Vân vẫn trước sau đứng trên đống giường đổ nát, mắt lạnh quan sát trận chiến, trong đôi con ngươi chứa ánh sáng thanh lãnh.
“ Một đám nhân loại ngu xuẩn!”
Chu Tước cười lạnh một tiếng, tiếp theo dưới ánh mắt của mọi người thân thể phóng lớn, biến thành một con hỏa điểu toàn thân là lửa nóng thiêu đốt, đêm toàn bộ căn phòng vỡ vụn.
Rống!
Chu Tước gầm lên giận dữ, phun một ngọn lửa về phía nhân loại, những người thực lực thấp trực tiếp bị thiêu đốt thành tro tàn dưới ngọn lửa của nàng, thậm chí cơ hội giãy dụa cũng không có …..
“ Hiện tại, ta sẽ cho các ngươi nếm thử lực lượng chi hỏa của Chu Tước, xem đám nhân loại ngu xuẩn các ngươi còn dám dánh chủ ý lên chủ nhân của bản đại nhân không!”
Hiện giờ, chỉ cần nghĩ đến lời nói của Bạch lão đối với Cố Nhược Vân, Chu Tước liền lửa giận đầy người, những ngọn lửa ở trên thân thể của nàng thiêu đốt càng thêm mãnh liệt, tiếp theo oanh một tiếng hướng đám nhân loại đi qua ….
Sắc mặt thanh niên trầm xuống, vung trường kiếm lên, đem ngọn lửa đang bay tới chặt đứt.
Đúng lúc hắn đang hít một ngụm khí, những ngọn lửa bị hắn chẻ làm đôi lại từ từ hướng hai bên người hắn tụ lại, phảng phất không đem hắn thiêu chết thề không bỏ qua!
“ Xem ra ta không cần ra tay.”
Thanh Long Thiên Khung chậm rãi nói, trên dung nhan anh tuấn tràn đầy tươi cười tự tin: “ chỉ dựa vào thực lực Chu Tước cũng có thể đối phó những người này, hơn nữa cũng là thời điểm để nàng tôi luyện một chút ….”
Tên thanh niên kia cho dù ở cấp bậc Siêu Phàm hậu kỳ, nhưng bởi vì căn cơ không tốt, kỳ thật căn bản chính là không có thực lực hậu kỳ chỉ có thể tính là trên trung kỳ một chút! đương nhiên, nếu hắn quả thật là Siêu Phàm hậu kỳ, chỉ bằng lực lượng của Chu Tước cũng đủ chế phục hắn.
Phanh!
Thanh niên muốn dùng sức chém những ngọn lửa đó, nhưng sau mỗi lần hắn chém xuống, những ngọn lửa đó lại nhanh chóng dung hợp, tiếp tục hướng hắn bất ngờ đánh tới.
Không qua bao lâu, hắn cũng đã mệt thở hồng hộc, khuôn mặt rất là khó coi nhìn chằm chằm ngọn lửa của Chu Tước: “ Các ngươi đây là giãy giụa vô vị! Ta khuyên các ngươi vẫn là từ bỏ đi, nói cách khác nhị thiếu gia nhà ta sẽ không buông tha các ngươi!”
Sau khi nghe được thanh niên nói, Cố Nhược Vân thiếu chút nữa nở nụ cười.
Nếu không phải nàng đã từng nhận thức Phong Ngọc Thanh, thật đúng là phỏng chừng đã bị thanh niên này che mắt.
" Ngươi nói là nhị thiếu gia Phong Cốc muốn giết ta?" Cố Nhược Vân nhướng nhướng mày, cười như không cười nhìn dung nhan tái nhợt của thanh niên.
" Không sai!" thanh niên cắn chặt răng, nói, " Nhị thiếu gia chúng ta coi trọng ngươi, muốn đem ngươi về làm tiểu thϊế͙p͙, cho nên mới phái chúng ta bắt ngươi trở về! Cốc chủ chúng ta luôn yêu thương nhị thiếu gia, nếu ngươi nhất định không chịu, tất nhiên sẽ bị Phong Cốc đuổi giết."
Cố Nhược Vân hơi hơi nheo lại đôi mắt, thật sự là một chiêu mượn đao giết người rất tốt!
Gia hỏa này sau khi biết mình làm nhiệm vụ thất bại, liền đem mọi chuyện giá họa cho Phong Ngọc Thanh, dù sao thanh danh bên ngoài của Phong Ngọc Thanh cũng là ăn chơi trác táng, hoa tâm háo sắc! cho dù là nói ra, người khác cũng sẽ tin tưởng không thể nghi ngờ!
Mà Phong Tiêu Tiêu biết rằng Phong Ngọc Thanh muốn đối phó nàng, tất nhiên sẽ khởi tranh Phong Cốc, lúc đó Phong Ngọc Thanh muốn giữ vị trí cốc chủ nhất định sẽ tự mình ra tay giết nàng.
Đáng tiếc chính là, Phong Tiêu Tiêu đa mưu túc trí cỡ nào, cũng sẽ không nghĩ tới Phong Ngọc Thanh cùng nàng đã gặp nhau...